Chương 561:
Editor: May
Đôi mắt của anh thấy không rõ lắm, nhưng nụ cười của cô, lại mệ hoặc anh. Anh chậm rãi đi về phía trước hai bước, trong lúc hoảng hốt nhớ tới tình cảnh nhìn thấy cô lần đầu tiên.
Kỳ thực, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng không phải là lần anh lái xe suýt đụng vào cô kia.
Một năm đó, cô mới vừa mười hai tuổi, khi đó Phó Chính Tắc vẫn là nhân vật lớn hô mưa gọi gió, anh đi Tĩnh Viên làm khách, say rượu muốn đi ra ngoài cho tỉnh táo một chút, lại nhìn thấy ở trong vườn, một người thiếu nữ ăn mặc giống như con trai nhảy ngồi lên trên đầu tường, cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, trong tay nắm một cái ná tinh xảo, híp một con mắt ngắm chuẩn ngọn cây...
Sau đó nữa, lần thứ hai anh nhìn thấy cô, thân phận của cô đã là vợ của Mạnh Thiệu Đình. Sau khi lớn lên, cô mất đi vẻ không buồn không lo, ngây thơ hồn nhiên lúc niên thiếu, trong ánh mắt của cô tràn đầy đau thương.
Giống như mê muội, anh muốn tìm lại thiếu nữ mười hai tuổi đó, muốn tìm lại nụ cười không buồn không lo trên mặt của cô, rồi lại giống như mê muội, dùng hết thủ đoạn ti tiện, chia rẽ cô và Thiệu Đình.
Mà nay anh có cô bồi bên người, nhưng phải nhìn tận mắt cô dùng hết thủ đoạn muốn mạng của anh, đây không phải là nhân quả báo ứng sao!
Anh cứ nhìn thân ảnh đang đi xa từng bước một của cô, cô sắp tới ngày dự sinh, bước đi đã có một chút tốn sức, anh chỉ cần động tay một chút là có thể giết chết cô, nhưng lúc này một mình anh đứng ở trong hành lang tối đen, chỉ cảm thấy bi thương nói không nên lời bỗng nhiên chậm rãi chảy xuôi ra.
Anh có thể không hề cố kỵ, không chút nào nương tay tổn thương bất kỳ kẻ nào, nhưng lúc một mình đối mặt với cô, anh mới cảm giác mình còn có tình cảm, còn có tâm, mới cảm thấy anh còn sống, còn giống như một con người, một người có máu có thịt.
"Đại thiếu, điện thoại của Tiêu thư ký." Thuộc hạ cẩn thận từng li từng tí đi tới, nâng điện thoại thấp giọng mở miệng, vẻ mặt thấp thỏm, rất sợ anh sẽ tức giận.
Mấy ngày nay, tuy thoạt nhìn bề ngoài đại thiếu vô cùng phong quang, kì thực sớm đã bấp bênh. Hà Dĩ Kiệt trong sáng ngoài tối không ngừng tạo áp lực, hợp đồng làm ăn của anh liên tiếp gặp cản trở, cũng dẫn đến cổ phiếu luôn luôn ổn định của Mạnh thị cũng bắt đầu hạ xuống, mà bây giờ Tiêu thư ký đã sớm lãnh đạm với anh bỗng nhiên gọi điện thoại tới, là vì sao? Ai cũng không đoán ra.
Mạnh Thiệu Tiệm nghe vậy liền cả kinh, anh nghĩ đến đầu tiên chính là Phó Tĩnh Ngôn bị anh đưa ra nước ngoài. Lúc trước vừa đấm vừa xoa, lại làm một chút thủ đoạn, mới để cho Phó Tĩnh Ngôn ngoan ngoãn xuất ngoại, cũng không dám tiết lộ một chữ với Tiêu thư ký. Về sau mặc dù Tiêu thư ký từng nghi ngờ hai người bọn họ, náo loạn chuyện chia tay, nhưng cũng bởi vì không biết nội tình nên không có trách móc anh quá nặng nề, mà hôm nay ông ta bỗng nhiên gọi điện thoại tới...
Mạnh Thiệu Tiệm chỉ cảm thấy bất an nồng đậm tập kích đến, lúc trước anh vì suy nghĩ mượn thế lực của Tiêu thư ký từ Phó Tĩnh Ngôn, về sau lại bởi vì Phó Tĩnh Ngôn tự ý chủ trương nên hung hăng thu thập cô ta một trận, quan hệ với Tiêu thư ký cũng dần dần lạnh nhạt, nhưng khi đó anh đã đón Tô Linh về nước, bởi vậy ngược lại cũng không tính toán quá để ý, chỉ tiếc về sau Tô Linh...
Anh vừa nghĩ tới Tô Linh, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong ngực ẩn ẩn đau đớn một chút. Thôi thôi, Tô Linh và anh hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, anh cũng không đành lòng kéo cô vào trong thế giới dơ bẩn của anh...
"Thiệu Tiệm." Sau khi chào hỏi xong với Tiêu thư ký, liền nghe được giọng nói kéo dài của Tiêu thư ký ở đầu bên kia, mơ hồ mang theo một loại yên tĩnh sắp có bão tố tới gần làm người sợ hãi.
"Ngài có dặn dò gì, Thiệu Tiệm chăm chú lắng nghe." Mạnh Thiệu Tiệm bày ra thái độ cực kỳ khiêm nhường, Tiêu thư ký nghe vào trong tai, lại có mấy phần mùi vị trào phúng.