Chương 532:
Editor: May
Nước mắt cô trực tiếp đảo quanh, tâm đều giống như bị chọc thủng thành một cái hố, nhưng ngay cả máu đều không chảy ra được...
"Cô ta rất đẹp, hơn nữa cũng rất tao nhã hào phóng, tính tình rất ngay thẳng..." Bình Bình có chút chột dạ nhìn cô, càng nói thì giọng càng nhỏ.
Tĩnh Tri ngồi ở chỗ kia, hồi lâu sau cũng không nhúc nhích. Cô giống như là một pho tượng tượng gỗ điêu khắc, không có một chút sức sống.
"Chị Tĩnh Tri..." Bình Bình vừa hối hận vừa đau lòng đưa tay kéo kéo cô, Tĩnh Tri lại chậm rãi khoát tay áo, giọng nói nho nhỏ giống như muỗi kêu: "Bình Bình... em đi ra ngoài trước, để chị yên tĩnh một mình một chút..."
"Chị Tĩnh Tri... em, em..." Bình Bình gần như đã sắp thốt ra, Tĩnh Tri lại cắt ngang lời cô bé, "Chị không sao, chính là muốn yên tĩnh một mình một chút..."
Bình Bình đứng lên, đóng cửa lại ra ngoài. Tĩnh Tri lập tức ngã nhào xuống trên sô pha, cô không ngừng rơi lệ, nhưng lại không phát ra chút âm thanh. Cô không cam lòng, cô không tin, cô muốn gặp anh, lập tức, lập tức, hiện tại cô muốn gặp được anh, cho dù là dùng con gái trói buộc anh, cô cũng muốn buộc anh lại!
Cô không muốn anh kết hôn, dù như thế nào cũng không muốn anh kết hôn với người phụ nữ khác. Anh là người đàn ông của cô, chỉ có thể là người đàn ông của cô!
Tìm kiếm lung tung điện thoại di động trên bàn, ấn dãy số của anh nhưng lại ấn sai nhiều lần, bên kia mới vừa nối thông, cô liền oa một tiếng khóc lên, khóc tê tâm liệt phế kinh thiên động địa, giống như bầu trời sập xuống. Mạnh Thiệu Đình giật nảy người, mồ hôi lạnh đều chảy ra ngoài!
"Tĩnh Tri, làm sao vậy? Không khóc không khóc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?" Anh nhẹ nhàng dỗ, giữa lông mày dần dần tuôn ra ôn nhu không che giấu được. Tiếng khóc của cô như là một thanh dao găm cùn đang lăng trì trái tim của anh, anh hoàn toàn không có lực miễn dịch!
"Mạnh Thiệu Đình! Em đang mang thai con của anh, anh lại muốn kết hôn với người khác! Anh có lương tâm hay không, anh - tên khốn kiếp này! Khốn kiếp! Em không đồng ý, em không đồng ý! Anh dám kết hôn với người phụ nữ khác, Mạnh Thiệu Đình, em chết cho anh xem! Em không sinh con gái cho anh nữa! Em muốn cả đời anh đều không gặp được con gái... Hu hu hu... Mạnh Thiệu Đình - anh đáng chết, đáng chết! Tại sao anh có thể đối với em như vậy, tại sao anh có thể khi dễ em - một phụ nữ có thai như vậy! Em mang thai lâu như thế, thời gian anh bồi em cộng lại còn chưa đến ba ngày, em sinh là con gái của anh, vì sao anh mặc kệ em, không ở bên cạnh em? Mạnh Thiệu Đình, em hận anh, em hận anh..."
Cô vừa khóc vừa mắng, hoàn toàn không có phong độ, như là một người đàn bà chanh chua rất không phân rõ phải trái, nhưng Mạnh Thiệu Đình lại dần dần nhếch khóe miệng lên, ngay cả mi tâm đều giãn ra; "Tĩnh Tri... em không muốn anh kết hôn với người khác đúng không?"Bạn nào muốn đọc full liên hệ : [email protected] nhé
"Đương nhiên không muốn! Không muốn! Không muốn! Cho tới bây giờ đều chưa từng muốn!" Tiếng khóc Tĩnh Tri dừng lại, hô to qua, lại tiếp tục hu hu hu khóc rống lên...
Nụ cười của anh nở ra càng sâu, "Tĩnh Tri, vì sao không muốn anh kết hôn với người khác?"
Tĩnh Tri ngừng khóc thút thít, nghẹn ngào căm giận bất bình một tiếng: "Anh là cha của con em, anh không thể kết hôn với người khác!"
Giờ phút này cô ngang ngược, nhưng ở trong đáy mắt anh thì vẫn đáng yêu như trước. Dùng cố gắng rất lớn mới không để cho vui sướng của mình quá rõ ràng, anh ồ một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Anh kết hôn, cũng không ảnh hưởng chuyện anh là cha đứa nhỏ mà?"
"Mạnh Thiệu Đình!" Cô thở gấp, giậm chân một cái, bỗng nhiên ai u một tiếng che kín bụng: "Em, em đau bụng... Mạnh Thiệu Đình..."
Vừa rồi hình như cục cưng đá cô một cước, Tĩnh Tri cẩn thận từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng trấn an một hồi, cục cưng liền ngoan ngoãn yên tĩnh lại.
"Tĩnh Tri, làm sao vậy? Sao lại đau bụng?" Giọng nói của anh không còn trấn tĩnh, bắt đầu trở nên hoảng loạn.