Chương 516:
Editor: May
Anh đột nhiên liền cười một tiếng, hai tay dán ở trên vai của cô, chậm rãi đẩy thân thể của cô từ trong ngực ra từng chút một. Anh cúi đầu nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn vào trong mắt của cô. Cô ngừng khóc, cũng ngơ ngẩn nhìn anh, ngón tay khẩn trương cứng ngắc, chân cũng cứng ngắc ...
"Tĩnh Tri, em hoàn toàn không yêu tôi, nếu như em từng dùng một chút thật tâm với tôi, tôi và em, sao sẽ đi tới một bước như hôm nay? Nếu như em có một chút tin tưởng tôi, sao tôi sẽ biến thành như bây giờ? Em khiến tôi thân bại danh liệt, coi như là trả sạch những thứ tôi mắc nợ em lúc trước đi? Em khiến tôi không thể gặp mặt cha lần cuối, mà ông ấy chết không rõ ràng, lại đáng thương như vậy, cũng coi như có thể xóa bỏ tội nghiệt lúc trước ông ấy mắc nợ nhà của em rồi? Tĩnh Tri, hai chúng ta, có phải huề nhau rồi không?"
Ánh mắt anh có chút hoảng hốt, ở trong bóng tối dần dần nồng đậm, anh cảm giác được khóe mắt anh hơi lạnh, đâm đau mỗi một dây thần kinh của anh.
Huề nhau đi, anh không bao giờ nợ cô nữa, cô cũng không bao giờ nợ anh nữa. Là ai từng nói, thứ duy trì một phần tình cảm tin cậy nhất là áy náy.
Mà bây giờ, áy náy cũng không có, đương nhiên, nên sụp đổ thôi.
Cô nghe đến cuối cùng, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh, tim bắt đầu rét run, co rút một chút, khiến toàn thân cô cũng bắt đầu run rẩy. Cô hiểu, cô rốt cuộc hiểu rõ!
Cô hiểu vì sao cho tới này, mình lại có thể không chút do dự tiêu xài cưng chiều của anh, cô hiểu vì sao cho tới nay, cô không có sợ hãi anh sẽ quyết định buông tay cô. Hết thảy tất cả, đều chỉ là bởi vì, cô biết anh nợ cô, mà anh cũng biết rất rõ anh nợ cô quá nhiều!
Vì thế, cô không chút nào mềm lòng thương tổn anh, vì thế, anh yên lặng chịu đựng tất cả, cho nên cô vô tâm vô phế lãng phí cưng chiều của anh, vì thế, anh nuốt xuống khổ sở, vẫn đối tốt với cô như trước.
Thế nhưng hiện tại, anh nói với cô, hai người bọn họ, huề nhau, huề nhau? Ai cũng không nợ người nào... anh không bao giờ nợ cô nữa, vì thế anh liền không bao giờ cần chịu đựng vô tình của cô, vì thế anh có thể không có áy náy rời đi, vì thế lúc anh nhìn cô, sẽ không còn chân mày khóe mắt đều mang theo ôn nhu và thương tiếc như lúc trước, vì thế anh có thể đối đãi với cô như bạn bè bình thường. Nếu như không phải có đứa bé này, nếu như không phải đứa nhỏ này đột nhiên đến...
Tĩnh Tri bỗng nhiên không dám nghĩ, có phải anh đã bắt đầu một đoạn tình cảm mới không?
Không, cô không cho phép, không cho phép!Bạn nào muốn đọc full liên hệ : [email protected] nhé
Nếu trước đây đều là anh đang đợi cô, anh đối tốt với cô, như vậy hiện tại, đổi lại cô chờ anh, cô đối tốt với anh. Anh là cha của con cô, anh không thể tuyệt tình vứt bỏ cô!
"Được... Chúng ta, chúng ta huề nhau. Thiệu Đình, từ nay về sau, anh không bao giờ nợ em gì nữa."
Ánh mắt của cô rạng rỡ nhìn anh, dưới tình huống anh tận lực giữ một khoảng cách, cô chậm rãi tiến lên một bước, nhưng anh lập tức lui về phía sau, Tĩnh Tri cũng không để ý tới, tiếp tục tiến về phía trước, rốt cuộc anh thối lui đến bên tường, không còn có nơi có thể lui, mà thân thể của cô, bụng dưới cô hơi nhô lên, đã dán chặt tới thân thể của anh.
Mạnh Thiệu Đình liền nhíu mày, anh muốn né tránh, nhưng người phụ nữ này lại ác độc dùng bụng mềm mại hơi nhô lên của cô dán chặt anh, khiến anh không dám dùng khí lực ép cô rời đi!
Tĩnh Tri hài lòng cười khẽ, nhưng cô lại không có tiến thêm một bước. Cô vẫn không nắm chắc, bây giờ tình yêu của anh với cô còn dư lại bao nhiêu? Nếu như, nếu quả thật dựa theo tính toán xấu nhất mà nói, anh đã hoàn toàn không hề yêu cô, sự chủ động như vậy của cô sẽ chỉ làm anh sợ hãi và chán ghét, vì thế cô không thể mạo hiểm chút xíu nào, một vừa hai phải mới là hành động thông minh nhất.
"Anh không bao giờ nợ em nữa, mà em cũng không nợ anh. Vì thế, từ hôm nay trở đi, chúng ta là bình đẳng đúng không?"
Thân thể anh hơi ngửa ra sau, tư thế mang theo một chút đề phòng và xa cách, nhưng vẫn thật sự khiến trái tim cô đau nhói, cúi đầu xuống, không hề nhìn anh. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve nút trên áo sơ mi của anh, giọng nói yếu ớt: "Đến lượt em đến chờ anh, Thiệu Đình."
Anh như giống như bị chạm điện, sợ run một chút. Sau một lát, anh mới cưỡng chế rung động xông lên trái tim xuống, bắt lấy tay cô, lại để sang một bên, mới nặng nề mở miệng: "Không cần như vậy nữa."
Anh hít sâu một hơi, nhưng vẫn thật sự nắm cổ tay của cô, hơi dùng lực đẩy cô ra. Đợi cô đứng vững, anh mới thu hồi tay, đứng đưa lưng về phía cô: "Tĩnh Tri, tôi không muốn quay đầu lại."