Chương 504:
Editor: May
Anh ngồi đờ đẫn, câu nói -- đây là đứa nhỏ của hai chúng ta của cô, thành công làm anh đau nhói. Anh không phủ nhận, nghe được cô khóc, anh vẫn sẽ đau lòng, nghe được cô nói như vậy, anh vẫn sẽ không có tiền đồ, có một chút cảm động, nhưng không hơn.
Anh không tính toán quay đầu lại, cũng không có ý định lại cho cô một cơ hội, hoặc là nói cho mình một cơ hội. Đứa bé này tới quá không đúng lúc, anh không thể làm hết trách nhiệm của một người cha, tóm lại anh chỉ có thể mắc nợ nó.
"Tĩnh Tri, cô bình tĩnh một chút, cô suy nghĩ một chút, bây giờ chúng ta đã chia tay, đứa nhỏ không có cha, chẳng phải sẽ đáng thương giống như Phi Đồng ư? Một là đủ rồi, không nên lại khiến cho đứa bé này lặp lại bi kịch đáng thương giống nhau..."
Anh nói như lời thoại, ngực giống như chết lặng, không có chút cảm giác.
Trong đầu lại giống như hiện ra bộ dáng một đứa trẻ, đang cười bi ba bi bô với anh, lộ ra hai chiếc răng cửa đáng yêu. Anh bỗng nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu, trái tim lại giống như bị búa tạ đánh trúng, đau đớn kịch liệt.
Anh luyến tiếc, anh luyến tiếc! Đó là đứa nhỏ mà anh mong nhớ ngày đêm, anh muốn đứa nhỏ đến gần như phát điên!
Có lẽ sẽ là một đứa bé trai nghịch ngợm giống như Phi Đồng, có lẽ sẽ là một đứa bé gái ôn nhu ngoan ngoãn như cô, anh không dám nghĩ nữa, đây quả thực giống như là đang cắt thịt anh!
"Tại sao đứa nhỏ không có cha? Chẳng lẽ anh không phải ư? Thiệu Đình, em cho anh biết, em nhất định phải sinh đứa nhỏ này. Đây là đứa nhỏ của hai chúng ta, là của hai chúng ta. Nó có cha, có mẹ, nó có thể hạnh phúc hơn Phi Đồng! Em
không tin cha nó sẽ vô tình vứt bỏ nó như vậy, em cũng không tin, cha của nó thật sự lòng dạ ác độc không cần nó như vậy!"
Mạnh Thiệu Đình trầm mặc, anh đốt một điếu thuốc, hung hăng hít vài hơi, khói mù lượn lờ cả một phòng, anh vẫn thật sự thỏa hiệp: "Cho tôi một chút thời gian, tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận."
Anh không đợi cô mở miệng, liền cúp điện thoại.
Bạn nào muốn đọc full liên hệ : [email protected] nhé
Tĩnh Tri mềm nhũn tựa ở trên sô pha, di động trượt rơi xuống trên thảm dưới đất từ trong lòng bàn tay của cô. Cô ôm lấy mặt, toàn thân đều đang run rẩy, có giọt nước mắt lớn lăn xuống từ giữa kẽ hở các ngón tay của cô, thấm ướt trên áo cô, nhiễm ra vết ướt nho nhỏ. Cô nằm sấp ở nơi đó hồi lâu, thẳng đến phản ứng có thai thúc giục, Tĩnh Tri mới lảo đảo chạy đến phòng vệ sinh, ghé vào trên bồn cầu nôn mửa...
Đứa bé này đã ngoan hơn Phi Đồng rất nhiều, chỉ vào buổi sáng mới có thể làm ầm ĩ một chút, nhưng nếu như cô ăn sáng đúng giờ, nó sẽ rất ngoan. Tĩnh Tri ói đến toàn thân mềm nhũn, cũng không lo đau lòng nữa, tùy tiện lau mặt đi xuống lâu. Bữa sáng đã sớm chuẩn bị, mặc dù cô không có khẩu vị, nhưng vẫn buộc chính mình ăn từng miếng, còn cố nén dạ dày khó chịu, uống hơn phân nửa ly sữa, sau đó liền đi tản bộ trong vườn.
Mỗi ngày cô đều tiến hành rèn luyện nửa tiếng dựa theo phân phó của bác sĩ, cũng chỉ là tản bộ trong Tĩnh Viên, sau đó liền nghỉ ngơi nhiều.
Sau lần liên lạc này với anh, trái lại Tĩnh Tri liền bình tĩnh trở lại, cô nghiêm túc chuẩn bị thức ăn mỗi ngày dựa theo quy định dinh dưỡng, nghỉ ngơi đúng giờ, rèn đúc đúng giờ, chỉ toàn tâm toàn ý bảo vệ đứa nhỏ trong bụng mình.
Sau gần một tuần, cô ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Mạnh Thiệu Đình, bảo là muốn trở về một chuyến, gặp mặt cô thương lượng chuyện đứa bé. Tĩnh Tri có chút giật mình, lại càng mừng rỡ và cao hứng. Mặc kệ thế nào, mặc kệ ngày đó anh có nói lời tổn thương cô hay không, cô cũng sẽ không tức giận. Là cô sai trước, cực kỳ sai, dù anh như thế nào, cô cũng sẽ không hận anh, cô chỉ hy
vọng, lần này gặp mặt với anh, hai người có thể nói chuyện thật tốt. Cô sẽ nghiêm túc nói xin lỗi với anh, rất nghiêm túc nói cho anh biết suy nghĩ thật sự trong lòng của cô, thật sự nghiêm túc nói với anh, cô yêu anh, cô không thể mất đi anh!
Tĩnh Tri vẫn luôn đóng cửa Tĩnh Viên không đi ra ngoài, chỉ đi kiểm tra sức khỏe mỗi tuần một lần, bởi vậy lúc Mạnh Thiệu Đình đến Tĩnh Viên gặp cô, cô nhìn thấy thân hình anh gầy gò hơn phân nửa, còn có lụa đen trên cánh tay anh, mới tỉnh ngộ lại, vì sao anh đột nhiên trở về.
Ngay ba ngày trước, Mạnh Chấn Tông bệnh chết, Mạnh Thiệu Tiệm sau khi hỏa táng Mạnh Chấn Tông mới thông báo cho Mạnh Thiệu Đình, anh lại không thể nhìn thấy mặt cha ruột của mình lần cuối.
Tĩnh Tri thấy bộ dáng anh như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng nói không nên lời. Cô không có cảm tình với người người nhà họ Mạnh kia, trong lòng cũng chỉ có một chút thổn thức mà thôi, nhưng anh không giống, đó là cha mẹ ruột của anh, anh có bao nhiêu khổ sở, cô rất rõ ràng. Lúc trước cô trải qua chuyện đó hai lần, sớm có thể hiểu.
Rót một tách trà đã pha đưa tới trước mặt anh, ở đầu mùa xuân tịch liêu, thoạt nhìn cả người anh đều có chút chán nản, chỉ không gặp mấy ngày, anh lại gầy thành như vậy. Từ sau khi anh ngồi ở chỗ này, mi tâm của anh lại chưa từng giãn qua.
Tĩnh Tri nhìn nhìn, vành mắt liền hơi đỏ lên, cô không nhịn được đưa tay nắm tay anh. Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, lại bất giác rút tay về...