Chương 500:
Editor: May
Đổi lại là cô, đổi lại là Mạnh Thiệu Đình làm ra chuyện như vậy, cô nhất định sẽ hận chết anh, nhất định sẽ làm càng quyết tuyệt hơn chuyện anh làm lúc này!
Vài ngày như vậy, cô suy nghĩ rất nhiều, từ đầu đến cuối, từ khi hoài nghi anh trước khi đi Việt Nam, rồi đến những chuyện thấy và nghe được khi đi Việt Nam, sau đó nghe được anh chính miệng thừa nhận cái chết của Thiệu Hiên có liên quan với anh. Giống như bắt đầu từ giây phút kia, cô thật giống như đã thay đổi thành một người khác, không có lý trí, không có ý nghĩ thanh tỉnh, làm ra chuyện ngu xuẩn buồn cười!
Truy cứu căn nguyên, đây hết thảy đều chỉ là bởi vì "cái chết ly kỳ" của Thiệu Hiên. Giống như sau khi nghe tin Thiệu Hiên chết, cả người cô liền không khống chế được, giống như là xe lửa chệch đường ray, bắt đầu không quan tâm đấu đá lung tung hại người hại mình.
Tĩnh Tri tự mình đứng ở bên bờ hồi lâu, thẳng đến khi chân đều đã tê rần, cô mới tỉnh hồn lại. Vừa xoay mặt, liền nhìn thấy xe của anh ở trong ga ra.
Mấy chiếc bình thường anh thích lái đều ở chỗ này, xe thể thao một màu tối thuần, Tĩnh Tri nhịn không được đi tới, đứng ở trước chiến xe Bentley màu đen kia. Đây là chiếc xe anh yêu thích nhất, trừ khi cần phải bảo dưỡng và sửa chữa, anh gần như sẽ không đổi xe khác. Mà chiếc xe này, cô cũng ngồi không biết bao nhiêu lần.
Viền mắt ngưng tụ giọt nước mắt trong suốt, dần dần liền tụ lại thành một viên trân châu lớn no đủ. Vào lúc cắn môi cúi đầu, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống, cô ngơ ngẩn đi tới, để trán ở trên cửa sổ xe, bả vai khóc run rẩy...
Vườn trống trải, nghe thấy tiếng khóc của cô liền tăng thêm mấy phần bi thương, nhưng mặc kệ cô khóc thế nào, người đàn ông thấy cô khổ sở sẽ mềm lòng lại vẫn không xuất hiện, nên sẽ không có ai lau nước mắt cho cô, cũng sẽ không có
ai, vào lúc cô khóc, vô cùng lo lắng khó yên, đau lòng ôm lấy cô, dỗ một lần lại một lần.
Hạnh phúc đã từng cảm thấy không quan trọng, không để ở trong lòng, lúc này lại như trăng trong đám mây, lúc không chạm được, mới phát hiện lại đáng quý như vậy.
"Thiệu Đình..." Cô khóc hồi lâu, lòng bàn tay dán sát vào thủy tinh lạnh lẽo, xuyên qua màn nước mắt, cô rất muốn nhìn thấy anh ngồi ngay trong xe, anh lập tức xuống xe ôm lấy cô, nhẹ dỗ gọi tên của cô, dùng giọng nói rất dễ nghe của anh...
"Em sai rồi Thiệu Đình... Xin anh trở về, trở về có được không?"
*********************************************
"Cha, thế nào? Tất cả những chuyện do người con trai mà cha ghét nhất làm ra, cha có vui vẻ không? Cha nhìn xem, có tiền đồ nhất, có thủ đoạn nhất, giảo hoạt nhất, giỏi về luồn cúi nhất, giỏi leo lên phía trước nhất, vẫn là con. Cha yên tâm đi, Mạnh thị ở trong tay con trai, chỉ có thể càng ngày càng tốt, so với lúc trong tay cha, so với lúc ở trong tay lão nhị, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu! Con sẽ để tất cả mọi người đến xem, Mạnh Thiệu Tiệm con không phải là một kẻ bất lực!"
Mạnh Thiệu Tiệm nói xong câu nói sau cùng, thân hình cao lớn của anh ta lập tức đứng lên. Ở trong phòng bệnh có ánh sáng mờ tối, ông lão có bộ dạng tiều tụy nằm ở nơi đó, trừng lớn một đôi mắt vẩn đục nhìn thẳng anh ta, trong miệng lại chỉ tức giận hít khí vào.
"Cha, ngài còn có cái gì muốn nói sao? Con trai sẽ nghe thật rõ, nhớ kỹ, sẽ không sót một chữ..."
Mạnh Thiệu Tiệm cúi thấp thân thể, một bộ dáng cung kính nghiêng tai lắng nghe.
Cánh tay cắm đủ loại ống dẫn của Mạnh Chấn Tông bỗng nhiên lay động kịch liệt ở trên giường, theo sát đó, trong cổ họng của ông liền bắt đầu phát ra âm thanh kỳ quái. Mạnh Thiệu Tiệm nhìn bộ dáng khó chịu của cha, vành mắt vẫn thật sự dần dần đỏ lên, anh ta thong thả ngồi thẳng lên, cứng ngắc xoay người sang chỗ khác, trên gương mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ là sững sờ nhìn ngoài cửa sổ. Lúc hoàng hôn, chim mệt mỏi về rừng, mà anh, cả đời này, từ đầu chí cuối, đều chỉ có một mình, đều chỉ có chính anh mà thôi!
Không quan trọng, không quan trọng, mặc kệ thế nào, tôi còn sống tốt hơn mỗi một người các người. Mạnh Thiệu Đình mày có tiếng xấu, đừng nghĩ có khả năng xoay người, Mạnh Thiệu Hiên mày là một phế vật, cho dù chạy thoát khỏi cái chết, lưu được một cái mạng thì sao chứ? Thiên hạ nhà họ Mạnh này, rốt cuộc vẫn phải là ở trong tay của tôi!
******
Mạnh Thiệu Đình nhận được điện thoại Phó Tĩnh Tri gọi tới, lúc đầu, cô dùng số di động của cô gọi tới, anh nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cúp. Cô lại gọi mấy lần, anh liền dứt khoát ném điện thoại di động ở một bên không để ý tới, sau khi dùng bữa tối ở bên ngoài, trở về phòng, nhìn thấy di động vẫn nằm ở trên giường, chỉ là đèn tín hiệu vẫn còn đang chợt lóe, nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ.
Anh tiện tay cầm điện thoại di động lên, lúc chuẩn bị tắt máy thấy được một tin nhắn cô gửi tới.