Chương 471:
Editor: May
Thanh Thu nhíu mày hơi suy tư trong chốc lát, mới nói: "Như vậy đi, tôi cho cô một số điện thoại, cô gọi qua. Chị ấy tên là Cố Lưu Tô, là một chị kết nghĩa với tôi, giao thiệp rất rộng. Tôi sẽ gọi nói với chị ấy một tiếng, tính tình chị ấy rất ngay thẳng và nghĩa khí, nhất định sẽ giúp cô."
Tĩnh Tri cảm ơn, liền cúp điện thoại, quả nhiên một lát sau liền nhận được tin nhắn, là số điện thoại của Cố Lưu Tô.
Da mặt cô luôn rất mỏng, cầu Thanh Thu - bạn bè tốt cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, huống chi là một người lạ. Đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại nói chuyện, điện thoại chỉ vang một tiếng, lập tức liền nối thông. Có một giọng nữ rất êm tai và lanh lẹ vang lên: "Alo, là Phó Tĩnh Tri - Phó tiểu thư đúng không? Tôi đang đợi điện thoại của cô, người cô muốn tìm tên là Ngụy Nhị phải không? Tôi nhớ kỹ rồi, buổi tối có thời gian không? Buổi chiều tôi sắp xếp lại một chút, buổi tối sẽ liên lạc với cô?"
Chị ta không quá nhiệt tình, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác khách khí vừa đủ, Tĩnh Tri lập tức không cảm thấy khẩn trương nữa, liền đáp ứng, lúc này mới hoàn toàn thở dài một hơi. Nghe giọng Cố Lưu Tô, giống như chuyện này rất đơn giản, trong lòng cô liền bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ra khỏi cửa hàng, An Thành đang tìm cô ở xung quanh, cô làm bộ dáng giống như không có việc gì đi tới. Hai người lên xe, An Thành nói nhị thiếu tạm thời có việc gấp phải đi công tác, không thể tới đón cô, muốn cô trực tiếp trở về Tĩnh Viên tìm anh.
"Anh có biết chuyện gì không?" Tĩnh Tri có chút hiếu kỳ hỏi.
An Thành lắc lắc đầu, "Tôi không biết, nhị thiếu còn chưa có nói cho tôi biết."
"Vậy anh có biết đi đâu không?"
"Hình như là Việt Nam, tôi giống như nghe nhị thiếu nói một câu như vậy ở trong điện thoại."
Ngực Tĩnh Tri căng thẳng, vẫn cười nói như cũ: "Đi Việt Nam? Thiệu Đình có làm ăn ở bên đó sao? Mấy ngày hôm trước tôi còn nghe anh ấy nói, Mạnh thị không có buôn bán gì ở bên Việt Nam ..."
An Thành trở nên ấp úng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Những năm trước đây vẫn có, về sau cũng chậm rãi chặt đứt, có lẽ là có chuyện rất quan trọng, tôi cũng không rõ ràng lắm, đợi một lúc hỏi nhị thiếu sẽ biết."
"À." Tĩnh Tri gật gật đầu, giả bộ lơ đãng liếc mắt đánh giá An Thành từ trong kính chiếu hậu, lại thấy mặt mày anh ta nhíu chặt, đáy mắt giống như có một chút hoảng loạn. Cô không khỏi lại nhìn nhiều thêm một chút, chỉ cảm thấy giống như có điểm là lạ, nhưng lại không nói nên lời.
Có lẽ là mình đa nghi thôi, An Thành theo Thiệu Đình từ nhỏ, hai người có tình cảm hai mươi mấy năm, có lẽ sự ăn ý đến cô cũng không sánh bằng. Dù cho cô hoài nghi chính mình, có lẽ cũng không thể hoài nghi đến trên người An Thành đi.
Lúc trở về Tĩnh Viên, Mạnh Thiệu Đình đã thu thập xong hành lý ngồi ở phòng khách chờ cô. Anh cũng không thu thập nhiều đồ, Tĩnh Tri tùy tiện nhìn lướt qua, chỉ là một túi du lịch rất nhỏ, giống như cũng không mang theo nhiều quần áo. Thấy cô vào cửa, Mạnh Thiệu Đình lập tức đứng lên nói: "Em đã trở về. Tĩnh Tri, anh có chút việc gấp, nhất định phải đi công tác một chuyến, em ở nhà một mình, ngàn vạn phải chăm sóc tốt bản thân. Trước khi anh trở về, tốt nhất không nên ra khỏi cửa, anh sẽ phái người ở lại Tĩnh Viên bảo vệ em."
Thấy giọng nói gấp gáp của anh, Tĩnh Tri cũng có chút lo lắng: "Thiệu Đình, là xảy ra chuyện lớn gì sao?"
"Không có không có, là một ít chuyện khó giải quyết cần xử lý gấp trên phương diện làm ăn, em không cần lo lắng, tất cả đã có anh." Mạnh Thiệu Đình
thấy cô lo lắng, cuống quít cố gắng chống đỡ nụ cười an ủi cô, Tĩnh Tri hơi mím chặt môi, lông mi khẽ run, che khuất ánh sáng hơi lóe ra ở bên trong: "Thiệu Đình, anh đi công tác ở đâu vậy?"
Mạnh Thiệu Đình sửng sốt, chợt nhanh chóng nói: "Ở Pháp, anh cũng đã mua xong vé máy bay, hiện tại phải đi. Tĩnh Tri, xin lỗi không thể ăn cơm trưa với em."
Lưng Tĩnh Tri hơi cứng đờ, chợt ngẩng đầu lên cười nhạt: "Không có việc gì, anh yên tâm đi đi, em ở nhà chờ anh."
"Được, thời gian eo hẹp, anh đi đây, em không cần tiễn anh." Anh nói xong, trong ánh mắt giống như có thần sắc giãy giụa, cuối cùng vẫn ôm chặt cô một chút: "Chăm sóc bản thân thật tốt, anh đi đây."
Anh nói xong xoay người rời đi, bước chân vội vội vàng vàng nhưng lại rất kiên định, An Thành và mấy tên thuộc hạ cũng lập tức đi theo, trong nháy mắt một phòng đầy người liền trống không. Tĩnh Tri máy móc xoay người, vịn sô pha ngồi xuống, cô run rẩy rót một ly nước, nắm ở trong tay, không cảm thấy được nóng, trong lòng lại dần dần có cảm xúc lạnh lẽo tràn ngập ra. Không phải nói xong rồi ư, sẽ không giấu giếm đối phương, sẽ không lại lừa dối đối phương, sẽ không nói những lời không tin tưởng lẫn nhau ư? Vì sao anh vẫn gạt cô, không muốn nói lộ ra một chữ?