Chương 469:
Editor: May
Giống như ngày thường vậy, dọc theo đại lộ Champs Elysees(1), tay nắm tay đi dạo siêu thị, mua các loại rau xanh bọn họ thích, mua một ít đồ ăn vặt phụ nữ đều thích, sau đó đựng đầy cóp sau của xe, rồi chậm rãi lái xe về nhà.
Cả vùng đất đầy sức sống, ánh mặt trời đều trở nên rực rỡ, tuyết đọng cũng tan rã, sau đó dưới mái hiên sẽ có từng giọt nước rơi xuống, một giọt rồi một giọt, giống như là treo một rèm trân châu xinh xắn.
Bọn họ cười nháo che đầu chạy về nhà, sau đó anh rót trà xem ti vi xem báo ở trong phòng khách, cô lại đi phòng bếp làm cơm cho anh ăn.
Anh thích ăn cà rốt sợi hấp, anh thích ăn trứng cà chua, anh đã thay đổi khẩu vị giống như cô, không thích cay xè, vị muối trở nên nhạt, ăn nhiều rau xanh, sớm tối đều ăn đủ loại cháo dinh dưỡng. Bọn họ càng ngày càng giống người một nhà, càng ngày càng ăn ý, càng ngày càng thân mật khăng khít.
Nhưng giờ phút này, anh hoảng hốt cảm thấy, hạnh phúc này sắp phải rời khỏi anh.
Sau khi cúp điện thoại, anh liền bấm số điện thoại của cô. Bên chỗ cô rất yên tĩnh, giọng nói của cô vẫn trước sau như một, anh nói quanh quẩn một lúc lâu, mới có một chút lo sợ nghi hoặc hỏi cô: "Tĩnh Tri, em có tin anh không, tin anh vô điều kiện?"
Anh hoàn toàn không thể rõ ràng, là anh tự mình chọn người đi Việt Nam với Thiệu Hiên, là anh tự mình chọn người đã ra tay với Thiệu Hiên. Anh ở xa ngoài ngàn dặm, hoàn toàn không biết Việt Nam xảy ra chuyện gì? Nhưng anh không tin, không tin Thiệu Hiên lại chết như vậy. Thiệu Hiên là một đứa bé rất kiêu ngạo và yếu đuối, có lực sinh mệnh ngoan cường như cỏ dại, anh còn nhớ rõ nụ cười rực rỡ kiêu ngạo của nó lúc gần đi, nói trở về còn phải cạnh tranh công bằng với anh, nói nó sẽ không buông tay! Nó còn chưa có buông tay đấu một trận thắng thua với anh, sao nó có thể chết? Sao có thể sẽ chết? Anh muốn đích thân đi Việt Nam một
chuyến, không nhìn thấy thi thể của nó, anh tuyệt sẽ không tin tưởng tất cả chuyện này!
Nhưng trước hết, anh muốn hỏi cô một câu, có thể vẫn đứng ở bên cạnh anh hay không?
"Hả?" Tĩnh Tri đang đi ra ngoài cửa hàng, bỗng nhiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy xe chờ cô ở nơi đó. An Thành giống như đang nói chuyện với một người đàn ông thần bí, cô cũng có chút không yên lòng để nói điện thoại, bước nhanh hơn chạy về phía An Thành, "Đương nhiên rồi, em đương nhiên tin anh, sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?"
"Không có gì, chính là chợt nhớ tới nên hỏi mà thôi. Tĩnh Tri, anh có thể phải đi xa nhà một chuyến, một lát anh đi đón em, sẽ nói chuyện thật tốt với em."
"Đi nơi nào?" Cô tưởng đi công tác bình thường, liền thuận miệng hỏi một câu, trốn ở sau một chiếc xe, liền thấy rõ ràng An Thành và người bên cạnh anh ta.
"Được, buổi trưa lại nói, em cúp trước, lát nữa gặp." Cô gật đầu trả lời, cất điện thoại, yên lặng nhìn sang, liền nhìn thấy một người đàn ông mập mạp cầm trong tay một tờ giấy giống như chi phiếu, đứng đối diện với An Thành nói gì đó.
"Đây là nhị thiếu bảo tôi đưa cho anh, Ngụy Nhị anh cầm xong liền đi nhanh đi, đi càng xa càng tốt."
Tĩnh Tri không khỏi nhíu mi, Thiệu Đình đưa tiền cho người này? Còn muốn hắn rời đi, đi càng xa càng tốt?
"Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra chuyện tam thiếu gia hút ma túy, tôi sẽ giữ kín như bưng." Ngụy Nhị cầm tiền, vui mừng bỏ đi. An Thành thấy hắn đi xa, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ngụy Nhị là một người biết hết chuyện của Thiệu Hiên, ở tại chỗ này sẽ luôn rất không tốt, truyền đi tin đồn gì đó sẽ có ảnh hưởng đến thanh danh của tam thiếu. Hiện tại nhị thiếu muốn đuổi hắn ra nước ngoài, sẽ không còn có lo lắng về sau.
Túi giấy Tĩnh Tri cầm trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất, đáy lòng cô lạnh lẽo một mảnh. Mà đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng tiếng kèn chói tai, che lại tiếng túi rơi xuống đất của cô. An Thành không nhìn thấy cô, cô nhanh chóng cầm túi xoay người bỏ chạy, cô đi thất tha thất thểu nhưng lại rất nhanh.
Trong lòng giống như có một vài mảnh ghép loáng thoáng liền xông ra, vô số chi tiết nhỏ vụn xâu chuỗi lại từng chút...
Buổi nói chuyện kia của Mạnh Thiệu Tiệm, cú điện thoại đêm hôm đó của An Thành, lúc Mạnh Thiệu Đình nghe cô hỏi đến Thiệu Hiên, lúc nghe cô nói đến Việt Nam, thân thể bỗng nhiên căng thẳng. Còn có vừa rồi, người kia cầm chi phiếu nói, sẽ không nói ra chuyện tam thiếu hút ma túy...
Hết thảy chuyện này lại cực kỳ rõ ràng! An Thành là người của Thiệu Đình, đương nhiên là làm việc cho anh, như vậy hành động của An Thành cũng chính là ý tứ của Thiệu Đình.
Tại sao anh muốn bịt miệng Ngụy Nhị? Vì sao trăm phương ngàn kế gạt cô?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Thiệu Hiên thực sự hút ma túy, hơn nữa người giật dây phía sau là Thiệu Đình?
Cô đi một hơi tới chỗ quảng trường suối phun cách bên ngoài cửa hàng không xa, cột trụ điêu khắc lạnh lẽo bị cô lập tức nắm thật chặt. Cô níu ngực, sắc mặt trắng bệch, đầu dùng sức cúi thấp, cúi thấp hơn, nước mắt trong đôi mắt cô không bị khống chế liền rơi xuống, liều mạng rơi xuống...
"Tĩnh Tri, em có tin anh không? Tin anh vô điều kiện?" Từng câu anh vừa nói vang vọng ở bên tai cô. Cô lựa chọn tin tưởng anh, cô đã giao tim mình cho anh, anh lại hồi báo cô như vậy ư? Lại cứ như vậy, hung hăng đâm một dao vào trong tim của cô?
Chú thích:
(1) Đại lộ Champs-Élysées là một đại lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris. Nối hai quảng trường Concorde và Étoile, vị trí của Khải Hoàn Môn, Champs-Élysées là một trong những địa điểm thu hút du khách nhất của thành phố với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim.... Đại lộ cũng là nơi tổ chức các sự kiện, lễ hội quan trọng của Paris, như Duyệt binh ngày 14 tháng 7, chặng cuối của cuộc đua xe đạp Tour de France, địa điểm các cuộc ăn mừng, chào đón năm mới...
Champs-Élysées được xem như một trong những đại lộ danh tiếng nhất thế giới. Nhiều đường phố nổi tiếng khác được so sánh với Champs-Élysées, như đại lộ Benjamin Franklin ở Philadelphia hay Paseo de la Reforma ở Thành phố Mexico.