Chương 450:
Editor: May
Anh buông thân thể của cô ra, chậm rãi nâng người lên, trong con ngươi thâm thúy tràn đầy một màu đen đau đớn nồng đậm không thể hóa giải: "Trước khi đi, nói không sót một chữ cho tôi biết cô nghe được những tin tức này từ trong miệng người nào."
Tĩnh Ngôn nằm trên mặt đất, máu tươi dưới hạ thân vẫn chảy ra ngoài như trước, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, giống như linh hồn cũng đã trôi ra, cả người giống như đã thoát khỏi thế giới này.
Cô cho rằng cô là một người đáng thương, lại không biết trên đời này còn có người càng đáng thương hơn cô.
"Nếu như chặn đường của anh, là anh em ruột của anh, là cha mẹ của anh thì sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm cầm khăn lông tuyết trắng mềm mại trong tay, anh rũ con ngươi xuống, tinh tế lau máu tươi trên tay của mình. Động tác của anh rất chuyên chú, rất nghiêm túc. Trong ánh mắt không chút gợn sóng, giống như một mảnh máu tươi trước mặt hoàn toàn không tồn tại, giống như anh hoàn toàn không có ra tay giết chết con của mình.
Ngược lại rất tỉ mỉ, lau sạch sẽ máu trên tay mình, sau đó tùy ý vứt khăn lông nhiễm máu trên mặt đất. Mắt không gợn sóng, khóe môi hơi mím lại một chút, chỉ lãnh đạm xoay người sang chỗ khác. Trong nháy mắt kéo cửa kia ra, Tĩnh Ngôn nghe được giọng nói của anh, như là tuyết bay ngoài cửa sổ, như là sương lạnh cuối thu, rét buốt như vậy, lại mang theo cô đơn, âm lãnh như vậy, nhưng lại... mang theo bàng hoàng.
"Tôi chưa từng có anh em ruột, cũng chưa từng có cha mẹ, thế giới này to lớn như vậy, nhưng rất buồn cười, tôi chỉ thấy chính tôi."
Cửa chậm rãi đóng lại, Tĩnh Ngôn quỳ rạp trên mặt đất, hai tay cô không có ý thức níu lấy thảm dưới thân, mà mặt lại dán trong thảm sợi mềm mại kia. Cô khóc không nổi, lại không ngừng rơi lệ, không...
Cô không muốn chấp nhận, cô không muốn nhìn hai người kia cứ như vậy song túc song phi. Cho tới bây giờ, cô đều phải tranh phải cướp, phải liều mạng cố gắng mới có thể lấy được. Phó Tĩnh Tri kia lại không cần tốn hao một chút sức lực, được cha thương yêu, được Thiệu Đình một lòng say mê, được nhiều người đàn ông ưu tú yêu mến chị ta. Chị ta chưa bao giờ cần cố gắng, nhưng lại có thể đạt được tất cả.
Còn cô thì sao, cô lớn lên xinh đẹp hơn chị ta, thân thể cô trẻ trung hơn chị ta, cô tự nhận cái gì cũng tốt hơn chị ra rất nhiều. Nhưng đến hôm nay, cô âm mưu tính toán, nhưng chỉ là công dã tràng, sao cô có thể cam tâm?
Không, cô là con gái nuôi của Tiêu thư ký, cô là một đối tượng mà vô số người trong thành phố này đang muốn nịnh bợ, cô là thiên chi kiều nữ được mọi người tâng bốc, giờ phút này cô không nên không có đứa nhỏ, lại còn bị đưa đến nước ngoài, biến thành người phụ nữ đáng thương bị giam giữ...
Cô nghĩ lung tung, vào lúc máu tươi gần như chảy hết, mơ màng ngất đi.
Truyện đã được dịch Full :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]
Ba ngày sau, dưới cầu bắt ngang sông lớn ở thành phố A lạnh thấu xương, một khối thi thể không trọn vẹn bị chặt gãy tay và một cái chân trái được kẻ ăn xin nhặt mót không có nhà trở về phát hiện, cơ quan công an lập án điều tra hồi lâu, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Hai phái hắc bạch bởi vì đủ loại nguyên nhân động thủ đánh chết vài người, hoàn toàn là chuyện thường như cơm bữa, thời gian lâu dài, năm mới cũng từ từ đến, hết thảy chuyện này liền không có ai nhấc lại nữa...
*************************
"Nắm mới tới rồi, sao cha còn chưa trở lại?" Người hầu bận rộn bày cơm tất niên, Phi Đồng ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri.
Thằng bé xem phim hoạt hình một lát, cuối cùng vẫn giấu không được tâm sự, lẩm bẩm một tiếng.
"Cha có chuyện rất quan trọng cần phải xử lý, sẽ rất nhanh trở lại, Phi Đồng không cần gấp gáp đâu." Mạnh Thiệu Đình giành mở miệng trước, đưa tay vuốt ve mấy cái trên đỉnh đầu nó. Phi Đồng chu cái miệng nhỏ nhắn: "Thế nhưng đã sang năm mới, Đỗ Tử Hằng trong lớp cháu, cha cậu ấy là nhà ngoại giao! Thế nhưng ngày hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho cháu, nói cha cậu ấy cũng đã trở lại ăn mừng năm mới rồi! Không lẽ cha của cháu còn bận rộn hơn nhà ngoại giao sao?"
Tĩnh Tri cũng có chút trầm mặc, Mạnh Thiệu Đình không được tự nhiên cười nhẹ hai tiếng, vừa mới nhìn thấy An Thành ở cửa trước đưa mắt ra hiệu với anh, anh liền vội vàng đứng lên, nói với Tĩnh Tri: "Anh đi ra ngoài một chút, An Thành tìm anh."
Tĩnh Tri gật gật đầu; "Lập tức ăn cơm rồi, nhanh trở về đó."
"Anh biết rồi." Mạnh Thiệu Đình vuốt ve tay cô, liền đi nhanh ra ngoài.