Chương 431:
Editor: May
Được người thương, được người cưng chiều… đều là mộng tưởng của mỗi người phụ nữ? Cô rất may mắn, anh chưa bao giờ keo kiệt sự cưng chiều với cô, cho tới bây giờ đều ôn nhu bảo vệ cô.
Cô lại có tài đức gì? Cô cố chấp, tính khí cô quật cường và cổ quái, dung mạo cô xấu xí, cô gầy teo nho nhỏ, không có thân thế ưu việt, thân thể cũng không còn trẻ tuổi, lại càng không có khuôn mặt đẹp như Tô Linh và Tĩnh Ngôn, thế nhưng anh - một người được người ta gọi là con cháu hào môn, vô số phụ nữ đều muốn gả cho anh hoặc là làm tình nhân của một người đàn ông giàu có như anh, nhưng anh lại chỉ yêu cô - một con vịt xấu xí, còn yêu đến mức thê thảm như vậy, cô thực sự là vừa đau lòng lại vừa kiêu ngạo!
Đôi mắt xinh đẹp giống như luôn ngập nước của cô đang nhìn anh, môi phấn nộn lại có chút bất mãn chu lên, "Chỉ có người có quan hệ không thân mật mới sẽ luôn nói cám ơn, anh đừng nói cảm ơn với em..."
Anh cúi đầu cười rộ lên, cười đến khiến cho lồng ngực rắn chắc có lực như đang chấn động, khuôn mặt mê người và xinh đẹp như được đao khắc, giống như được phủ lên một tầng ánh sáng rất chói mắt.
"Được, chúng ta là quan hệ thân mật nhất, đúng không?"
Anh ghé vào lỗ tai nhẹ nhàng hỏi, hơi thở cực nóng trêu chọc cô, khiến cô ý loạn tình mê gật đầu lung tung, trong miệng phát ra một tiếng đáp lại nhỏ đến không thể nghe thấy...
Mà đầu nhỏ lại cúi xuống, từ tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng như tuyết ở sau gáy, cánh tay của cô chợt buộc chặt, lúm đồng tiền của anh càng sâu, dứt khoát hơi mở miệng cắn vành tai xinh xắn trong suốt gần như trắng thuần của cô. Một trận cảm giác tê dại kéo tới, tay Tĩnh Tri vốn còn đang biếng nhác khoác lên hông của anh bỗng nhiên căng thẳng, níu chặt áo của anh, cô hơi nghiêng đầu, muốn né tránh, nhưng đầu lưỡi của anh đã bắt đầu quấy phá, nhẹ
nhàng cuốn lấy da thịt của cô, hơi thở nóng hổi phun vào trong lỗ tai cô, sau khi trong đầu vang lên một âm thanh ầm ầm, cũng chỉ còn lại từng mảnh ánh sáng trắng. Mười ngón tay níu chặt vạt áo ngang lưng anh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm cũng không khống chế được nữa, hơi mở ra, mắt đẹp mơ màng, cô mềm nhũn nằm ở trên người của anh, không ngừng gọi tên của anh: "Thiệu Đình... Thiệu Đình... anh đừng như vậy nha... Thật là nhột... Thiệu Đình..."
"Chỗ nào nhột? Hửm..." Anh kéo dài âm điệu, con ngươi xinh đẹp khêu gợi nheo lại, dùng giọng nói khàn khàn động tình dễ nghe của anh cúi đầu hỏi bên tai cô...
Cô bị anh khi dễ đến muốn khóc lên. Người này! Thật sự là miệng rất xấu!
Trong lòng oán hận nghĩ vậy, liền không nhịn được hung hăng trừng anh, lại không biết, lúc này hai má cô ửng đỏ, đáy mắt ẩn tình, môi dưới nở nang bị hàm răng nhẹ nhàng cắn, bộ dáng như thế, nhìn thế nào cũng hàm chứa đầy giận dữ ai oán ... Tựa hồ đang trách anh, còn không mau mau động thủ...
"Tĩnh Tri của anh..." Anh nhịn không được, cánh tay ôm chặt lấy cô, xoay người lại liền đè ép cả người cô ở mép bàn trước cửa sổ, hai tay anh chống ở hai bên thân thể cô, hình thành một vòng vây chặt chẽ, cô liền nửa ngồi ở bên mép bàn, thất kinh ôm cổ anh. Lông mi khẽ run, sợ hãi nhìn anh, không biết anh lại muốn đùa giỡn mánh khóe quỷ quái gì!
"Hôn anh một cái..." Anh nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, lại hôn xuống cằm cô từng chút một, thỉnh thoảng hơi tăng thêm lực đạo khẽ cắn xuống, khiến cô phát ra tiếng nỉ non dể nghe, cánh tay ôm lấy cổ anh liền vòng chặt thêm mấy phần. Năm rộng tháng dài, mỹ mãn như vậy, anh nguyện ở mãi trong Tĩnh Viên này với cô, tránh đời không ra ngoài, một đời một thế, chỉ làm một đôi uyên ương liền cành, không bao giờ tách ra nữa...
"Em không..." Mặt cô đỏ bừng, quả đấm nhỏ không ngừng đánh anh, tim đập nhanh thình thịch, lại cắn môi, trong lòng oán giận. Người này! Luôn luôn lấy chuyện trêu chọc cô làm thú vui! Anh mới không yêu cô, lừa gạt người ta thôi! Biết rất rõ ràng cô xấu hổ, còn muốn cô chủ động...
Sao chuyện này phụ nữ có thể chủ động chứ? Nếu như cô cũng như vậy, sẽ thành cái dạng gì đây?
"Thật không?" Anh híp mắt, trong con ngươi đen bắn ra chút ánh sáng thích thú, cô quá xấu hổ, chi bằng để anh - "Tình thánh" này dạy dỗ một phen. Bằng không, năm tháng dài dằng dặc sau này, cũng không thể chỉ để một mình anh vất vả nỗ lực chứ?
"Sẽ không!" Lực đạo cô đánh anh rất mạnh, chấm nhỏ trong con ngươi như sinh ra nước mắt xấu hổ.
"Ai u!" Anh lập tức kêu thảm một tiếng, che kín bả vai bên phải, cắn chặt hàm răng, cúi thấp đầu...
"Làm sao vậy?" Cô hoảng hốt ngừng tay, đầu óc vừa chuyển, liền nghĩ đến vết thương của anh, tâm thoáng cái đau lòng không dứt, khiến nước mắt cô liền rơi xuống: "Có phải em... em đánh đau anh không..."
"Tĩnh Tri... Thực sự đau quá..." Anh mềm nhũn ở trên người của cô, hai tay cô cuống quít ôm lấy anh, chống đỡ để hai người đều không ngã xuống.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Mấy ngày này cô bị dọa sợ, hoàn toàn quên mất vết thương của anh sớm đã khép lại kết vảy rồi, hoàn toàn sẽ không đánh một chút liền đau đớn.
"Em hôn anh một cái, hôn anh một cái anh liền hết đau..." Anh toát mồ hôi lạnh nói đứt quãng, vô lực giả bộ "Thở gấp" ở trong lòng cô...
"Anh..." Cô trừng lớn mắt, vừa tức vừa đau liếc nhìn anh, nhưng vẫn cúi đầu than một tiếng. Hai tay nhỏ bé nâng gò má của anh, môi mềm dán tới, nụ hôn có chút trúc trắc, nhưng cũng đầy dụ hoặc. Cô nhắm mắt lại, hai tay dần dần quấn ở trên cổ của anh, dần dần hôn sâu...
"Sau này không nên làm em sợ như thế, em thật lo lắng anh lại xảy ra chuyện..." Cô nhẹ lẩm bẩm mơ hồ không rõ, trong lúc nói chuyện, đầu lưỡi anh bỗng nhiên dò xét tiến vào, nụ hôn cuồng bạo và dày đặc rơi xuống như là hạt mưa, trong lúc đó liền bao phủ cả người cô...