Chương 397:
Editor: May
Thằng bé vừa làm nũng, tâm Bình Bình liền mềm nhũn; "Vậy... dì gọi điện thoại nói mẹ con một tiếng?"
Phi Đồng lập tức giận dữ: "Mẹ không cho đi, cha cũng sẽ không vui ..."
"Vậy làm sao bây giờ?" Bình Bình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đều nhăn thành một đoàn, lập tức đau lòng.
"Dì Bình Bình, dì lén dẫn con đi... Con chỉ chơi một tiếng, sẽ trở lại ngay, chỉ một tiếng thôi!" Phi Đồng tội nghiệp cầu xin, Bình Bình chần chừ một chút, liền khẽ gật đầu một cái.
Lúc tới Tĩnh Viên, Phi Đồng giống như là chim nhỏ về rừng, gào khóc la to xông thẳng chạy tởi những nơi thích nhất, Bình Bình cũng không đuổi kịp, chỉ nhìn thấy nó cho cá ăn, rồi cầm cuộn dây chơi một trận. Nó vẫn chưa từng quên lần trước chơi diều không thành công, lần này rốt cuộc chơi đã nghiền! Cuối cùng chạy đến hồ bơi nhỏ, lại không muốn nhúc nhích.
Hồ bơi lắp đặt thiết bị rất tinh xảo và đáng yêu, đổ đầy nước, sạch sẽ mát mẻ, như là một khối ngọc bích thật to. Phi Đồng nhìn thấy liền rục rịch, cởi quần áo ra liền nhảy vào bên trong, Bình Bình cuống quít kéo nó lại: "Đây là hồ bơi ngoài trời, nước lạnh lắm, tới mùa hè mới có thể vào!"
Đôi mắt trông mong của Phi Đồng nhìn xuống hồ bơi: "Dì, lúc nào mới đến mùa hè, ngày mai là mùa hè đúng không?"
"Còn mấy tháng nữa!" Bình Bình lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán nó, thương yêu nói.
"Con mặc kệ, con mặc kệ, con muốn vào đó tắm, con muốn vào đó tắm!"
Phi Đồng lắc lắc thân thể kêu la, lại cầm tay Bình Bình lắc lư: "Dì, con không quay về, con muốn ngủ ở đây, con muốn ngủ ở đây..."
"Nói với mẹ con sao đây? Mẹ sẽ tức giận..."
Đáy mắt Phi Đồng lập tức chứa đầy nước mắt: "Dì... dì nói với mẹ, con chỉ ở một đêm, con chỉ ngủ ở giường nhỏ hai tầng của con một đêm thôi... dì..."
Bình Bình thấy thế, trong lòng khó chịu, thấy mặt trời đã lặn về phía tây, cô cũng sợ Tĩnh Tri lo lắng, liền gật gật đầu: "Vậy dì gọi điện thoại cho mẹ con trước, nếu như mẹ không đồng ý, dì sẽ đưa con về."
Lúc Bình Bình gọi điện thoại qua, Tĩnh Tri vừa mới tiễn Thiệu Hiên ra khỏi nhà. Anh tạm thời đi thành phố Lâm nói chuyện làm ăn, liền dặn Tĩnh Tri đi đón Phi Đồng.
Bình Bình vừa nói qua điện thoại, Tĩnh Tri lập tức cự tuyệt thỉnh cầu của cô, để Phi Đồng ở đó một đêm? Điều này sao có thể? Nếu Thiệu Hiên biết, lại là một trận phong ba, cuộc sống bây giờ của cô đã đủ rối loạn!
"Bây giờ chị liền qua đón nó trở về!" Tĩnh Tri cúp điện thoại, lập tức đi ra cửa. May là Thiệu Hiên tạm thời ra khỏi nhà, nếu như hôm nay Thiệu Hiên không đi, chẳng phải sẽ biết hiện tại Phi Đồng đang ở Tĩnh Viên sao? Cô không dám nghĩ Thiệu Hiên sẽ nghĩ như thế nào, cũng không dám nghĩ đến anh sẽ có vẻ mặt gì...
Bên này Bình Bình vừa nói, Phi Đồng lập tức oa oa khóc lên, mãi cho đến khi Tĩnh Tri chạy tới Tĩnh Viên, Phi Đồng vẫn còn đang nằm sấp trong lòng Bình Bình khóc thút thít không ngừng.
Tĩnh Tri khuyên bảo, nhưng Phi Đồng vẫn tính tình bướng bỉnh không muốn rời đi, ngược lại Tĩnh Tri vừa nói nặng lời, thằng bé liền ủy khuất hu hu khóc lên. Bình Bình nhìn không được, liền mở miệng khuyên nhủ: "Chị Tĩnh Tri, bây giờ nhị thiếu cũng không ở chỗ này. Hơn nữa, mấy ngày nay nhị thiếu đều ở nước ngoài, để Phi Đồng ở lại một đêm đi."
"Mẹ, con chỉ ở một đêm... Sáng sớm ngày mai con liền ngoan ngoãn đến trường..."
Phi Đồng lập tức ngoan ngoãn gật đầu, Tĩnh Tri thấy con trai khóc đến mắt đều sưng lên, trong lòng cũng không khỏi có mấy phần không đành lòng. Huống chi... cô cũng rất nhớ Tĩnh Viên, nhớ tất cả mọi thứ ở đây! Cô cũng muốn nhìn cảnh trí ở đây nhiều thêm một chút, sau này chỉ sợ cũng không có cơ hội đến đây nữa...
Bình Bình thấy nét mặt cô đã không còn kiên nghị như vừa rồi, mà có một chút buông lỏng, cô nhanh chóng nói: "Chị Tĩnh Tri, chị để Phi Đồng ở đây đi. Dù sao trong vườn lớn như vậy, ngoại trừ người hầu, hoàn toàn không có những người khác, chị còn không yên lòng cái gì chứ!"
Truyện đã được dịch Full :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
"Anh ấy -- không ở trong nước?" Tĩnh Tri bỗng nhiên nhíu mày hỏi một câu.
Tâm tư Bình Bình vừa chuyển, muốn nhị thiếu sẽ trở về trong đêm nay, liền hé miệng cười: "Đúng vậy, nhị thiếu có việc, mấy ngày nay đều ở nước ngoài."
Tĩnh Tri hơi thở phào nhẹ nhõm, Phi Đồng liền nhào tới ôm chân của cô, làm nũng cọ xát. Tĩnh Tri lại nghĩ đến Thiệu Hiên không ở nhà, ở đây cũng không có những người khác. Huống chi đây là Tĩnh Viên, cũng coi như là nhà của cô, cô và Phi Đồng ở lại một đêm, hẳn không phải là chuyện đáng ngại gì.
"Phi Đồng, con nhớ rõ lời mẹ nói, đây là một lần cuối cùng, sau này con không có được sự cho phép của mẹ, con không thể len lén chạy tới, nhớ chưa? Nếu như con đồng ý, mẹ để con ở nơi này một đêm, nếu như con không đồng ý, bây giờ mẹ liền dẫn con về nhà!"
Phi Đồng cuống quít dùng sức gật đầu, "Con nhớ kỹ rồi mẹ!"
Lúc này Tĩnh Tri mới mỉm cười, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Phi Đồng ngoan."
Phi Đồng chơi rất vui vẻ, nó đã sớm quen ở trong này, vẫn chơi đến khi trời tối mới lưu luyến trở về dùng cơm. Cơm nước xong tắm rửa ngủ, lúc nhìn thấy giường gỗ nhỏ hai tầng của mình, nó thật sự vui vẻ đến điên rồi, lại lăn qua lăn lại hồi lâu, rốt cuộc chơi mệt mỏi, mới thành thật nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tĩnh Tri đi tới phòng ngủ lúc trước của cô, nơi đó vẫn như trước, tất cả bày biện đều không có thay đổi. Vài cuốn sách cô thích xem còn đang đặt chỉnh tề ở trên bàn, cô thích cắm mấy bó hoa ở trong phòng, mà bây giờ đi vào mới phát hiện bình hoa trong phòng vẫn đang cắm mấy đóa hoa quế mới, đáy lòng cô liền cảm thấy ấm áp, lòng của cô giống như bị thứ gì đó kích thích...
"Là nhị thiếu phân phó, không cho người chạm vào bày trí ở đây, thế nhưng mỗi ngày đều phải đến quét dọn sạch sẽ. Còn dặn em mỗi ngày đều đổi bó hoa mới, nói chị thích có hương hoa trong phòng nhất..."
Giọng nói Bình Bình bỗng nhiên vang lên ở sau lưng, Tĩnh Tri sửng sốt, chỉ cảm thấy nhu tình vô hạn như đang xông lên trong lòng. Cô đi tới ngồi xuống bên giường, ngón tay xoa ga giường mềm mại kia, sạch sẽ và mềm mại tản ra mùi ánh mặt trời. Trong lúc nhất thời, thật giống như mấy ngày này đều không phát sinh chuyện gì, giống như cô hoàn toàn không rời đi, cô còn ở chỗ, mà anh cũng sẽ ở cách vách...
"Chị Tĩnh Tri, chị thực sự không trở lại sao?" Bình Bình ngồi xuống ghế bên cạnh cô, có chút trông mong nhìn cô: "Thỉnh thoảng nhị thiếu sẽ đi qua đây, có đôi khi sẽ ở trong phòng của chị một lát, có đôi khi đi dạo ở trong vườn. Em nhìn thấy ngài ấy gầy đi, từ khi chị đi đến bây giờ, ngài ấy chưa từng cười qua, nhưng có đôi khi Tô tiểu thư có thể chọc ngài ấy cười..."