Chương 391:
Editor: May
Anh gọi tên của cô một lần lại một lần, nước mắt của cô rơi tách tách xuống. Cô xuyên qua làn nước mắt, nhìn thấy khóe mắt anh lặng yên trượt xuống một giọt nước trong suốt, cô chỉ cảm giác được tâm mình đã tan nát. Cô không muốn đi, cô hối hận, cô muốn ở lại bên cạnh anh, cô vẫn muốn ở trong Tĩnh Viên với anh, giống như trước vậy, cả ngày bọn họ đều ở cùng một chỗ, cô giận dỗi anh, anh liền bất đắc dĩ dỗ dành cô, bọn họ đi dạo trong vườn, cô đi mệt mỏi, anh liền ôm cô trở về, cô bày sắc mặt cho anh xem, anh sẽ cúi thấp nói xin lỗi, xin cô tha thứ, cô không cần làm gì, không cần làm gì hết, chỉ cần hưởng thụ anh đối tốt với cô là được rồi... Hóa ra cô vẫn luôn biết, anh sẽ vĩnh viễn đối tốt với cô vô điều kiện, cho nên cô mới dám càn rỡ phung phí như vậy, phung phí cưng chiều của anh...
Nhưng cô không biết, khi cô mất đi che chở và cưng chiều của anh, cô sẽ thống khổ tới trình độ như vậy!
"Anh hai, các người... ?" Giọng nói Thiệu Hiên bỗng nhiên vang lên ở sau lưng, Tĩnh Tri đột nhiên tỉnh táo lại, cô lập tức lấy tay từ trên mặt của anh xuống, mà Mạnh Thiệu Đình cũng giật mình thả tay xuống, anh còn chưa có nghe được đáp án của cô...
"Thiệu Hiên, em..." Sắc mặt Tĩnh Tri như rỉ máu, đôi mắt sưng đỏ như quả đào kia lại càng như là một con dao nhỏ bén nhọn cường ngạnh đâm vào trong ngực của anh. Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi đến gần, nước lạnh lẽo đọng lại rồi nhỏ xuống từ đầu ngón tay của anh, một giọt rồi một giọt rơi xuống trên thảm. Anh chỉ cảm giác tâm mình còn lạnh hơn nước, lạnh đến mức anh gần như hít thở không thông...
Nếu như không phải anh vẫn đứng xa xa nhìn bọn họ, nếu như anh không có quyết định nhanh chóng đi tới cắt ngang bọn họ, có phải cô sẽ phải đáp ứng yêu cầu ở lại của anh hai không?
"Tri Tri, nếu không có việc gì, chúng ta mau trở về thôi, còn phải đi đón Phi Đồng nữa!"
Anh cưỡng chế lửa giận, hời hợt chuyển đề tài. Anh đã sớm nói, ba năm ở California, anh chỉ học được một thứ, đó là kiềm chế tâm tình của mình, ẩn nhẫn tất cả xuống!
Tĩnh Tri bừng tỉnh, trong nháy mắt bị người kéo ra ngoài. Phi Đồng... Còn có Phi Đồng mà, nếu như cô ích kỷ đi với Thiệu Đình, vậy Phi Đồng phải làm sao bây giờ? Từ nhỏ thằng bé đã không có cha, không có một gia đình hoàn chỉnh, chẳng lẽ còn phải lần nữa đặt thằng bé vào trong hang ổ của lũ hung bạo?
Cô có thể mạo hiểm, nhưng Phi Đồng của cô, cô không thể dễ dàng để nó bị một chút xíu thương tổn!
"Không có việc gì, chúng ta... trở về thôi." Lúc cô nói lời này, không dám liếc mắt nhìn thần sắc của Mạnh Thiệu Đình, cầm túi xách đứng lên. Lúc chuẩn bị rời đi, điện thoại di động trong túi của Mạnh Thiệu Đình lại vang lên, anh ngây ngốc lấy ra cúp máy, nhưng điện thoại gần như lại lập tức vang lên.
Tĩnh Tri nhịn không được nhìn anh một cái, mà Mạnh Thiệu Hiên cũng đã cầm áo khoác ngoài của cô qua, đưa tay phủ lên trên người của cô...
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên cười cay đắng một tiếng, vào giây phút hai người bọn họ đi tới, anh mới nhận điện thoại: "Alo, là Tô Linh sao?"
Giọng nói thuần hậu dễ nghe của anh rõ ràng nhưng lại mơ hồ xông vào trong tai Tĩnh Tri, bước chân cô bị kiềm hãm, nhịn không được quay đầu lại nhìn, thấy anh vẫn ngồi ở chỗ kia, mặt mày hơi nhíu, nhưng cũng đã bắt đầu nói điện thoại hết sức chuyên chú.
Truyện đã được dịch Full :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
Tô Linh, Tô Linh là ai? Trong lòng cô không nhịn được nổi lên chua xót khổ sở, lại kéo dài không muốn đi ra khỏi tiệm cà phê. Cô biết bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, thế nhưng cũng không có đạo lý... Nhanh như vậy liền có niềm vui mới chứ?
"Là Tô tiểu thư?" Thiệu Hiên lại đúng lúc nói một câu, anh đẩy cửa kính ra, kéo Tĩnh Tri ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Nhà họ Tô và nhà họ Mạnh là thế giao, chỉ là bởi vì ở nước ngoài, đã nhiều năm không liên lạc ..."
Thế giao, lại là thế giao, chẳng lẽ là Thẩm Mạn Quân thứ hai?
Tĩnh Tri nhịn không được quay đầu lại nhìn, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy anh đã thu điện thoại lại, ngồi lặng lẽ một mình không nhúc nhích ở chỗ kia. Tâm cô lại đau đớn, cô không có cách nào quay đầu lại, anh cũng không thể cô đơn cả đời?
Lại nói tiếp, Mạn Quân thực sự rất tốt, nếu như lúc trước... nếu như lúc trước biết sẽ có ngày hôm nay, là cô nên lui ra ngoài mới tốt.
Trong lòng lo lắng nghĩ, Thiệu Hiên cũng đã mở cửa xe ra. Hôm nay anh vì muốn đi đến cuộc hẹn này nên đã cố ý lái một chiếc xe khác của Kiểu Tử Tích đến, lúc Tĩnh Tri lên xe, do dự trong chốc lát, nhưng vẫn cắn răng một cái đóng cửa xe lại.
Thiệu Hiên nhanh chóng lái xe đi, tay Mạnh Thiệu Đình vịn bàn, chậm rãi đứng lên. Gió thu cuốn lá rơi, nâng lên từng mảnh vàng óng ở đuôi xe, chuyển khúc quanh một cái, liền không nhìn thấy nữa.
Nhưng anh vẫn nhìn con đường vắng vẻ kia, thỉnh thoảng sẽ có vài người và xe vội vã đi qua, nhưng nhiều hơn vẫn là thời gian không có người qua lại, thoạt nhìn cả con đường có chút hiu quạnh.
Lần này sau khi tách ra, sẽ không có cơ hội, cũng không có lý do gì gặp mặt cô nữa.
Ngón tay buộc chặt chậm rãi mở rộng ra, anh lấy di động ra, bấm số điện thoại của Tô Linh: "Alo, Tô Linh, tôi đột nhiên có chút việc gấp, không có cách nào đi đón cô, tôi sẽ bảo An Thành đi sân bay..."
"Mạnh -- Thiệu -- Đình!" Giọng nói giòn tan vang dội vang lên bên tai, Mạnh Thiệu Đình nhịn không được lấy di động ra một chút, "Làm sao vậy?"
"Tôi cảnh cáo anh, tôi là khách quý của nhà họ Mạnh các người! Anh dám không đến đón tôi, tôi lập tức nói cho bác trai bác gái! Sau đó tôi sẽ lập tức mua vé trở về nhà!"
Mạnh Thiệu Đình nghe được giọng nói dương dương đắc ý truyền đến từ đầu bên kia, nhịn không được nhíu chặt mi, có chút đau đầu mở miệng: "Tô đại tiểu thư, tôi thật sự có việc gấp..."
"Tôi mặc kệ, tôi cho anh nửa tiếng. Nói chung sau nửa tiếng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Không phải anh thì không thể! Tôi còn muốn ăn sơn trà ngâm đường, anh mang qua cho tôi nửa kí. Tôi say máy bay, trong bụng khó chịu, không ăn được thì tôi sẽ chết! Được rồi, chỉ những thứ này, tôi cúp đây. Đúng rồi, tôi mặc một áo gió màu đỏ thẩm, rất dễ nhận ra! Bái bai!"
Cạch một tiếng dứt khoát lưu loát cúp điện thoại, Mạnh Thiệu Đình còn chưa kịp phản ứng, Tô Linh cũng đã một hơi dặn dò một đống lớn, sau đó vênh váo ngút trời cúp điện thoại của nhị thiếu gia nhà họ Mạnh!
"Thật đúng là tính tình của đại tiểu thư!" Mạnh Thiệu Đình cất điện thoại, nói thầm một câu, nhưng cũng bởi vì vậy nên đã xóa tan được một chút càm xúc sa sút vừa rồi.
Anh ra khỏi quán cà phê, đi bộ tới nơi đỗ xe, lấy xe, chạy thẳng tới sân bay.