Chương 308: Nhìn thử xem?
Editor: May
Một đêm đều là mộng đẹp, đợi khi thức dậy vào lúc sáng sớm, Tĩnh Tri liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, nghỉ ngơi tốt thì tinh thần sẽ tốt. Cô nhanh chóng thu thập xong chính mình, tắm rửa đổi quần áo xong liền kéo cửa đi ra, nhưng hơi sửng sốt một chút.
Thẩm Mạn Quân đang ngồi ở bên giường Mạnh Thiệu Đình, trong tay cô ta bưng một chén nhỏ, đang giơ muỗng tới bên miệng Mạnh Thiệu Đình. Mà nhìn biểu tình Mạnh Thiệu Đình, hiển nhiên rất không được tự nhiên, cũng không được đáp lại.
Tĩnh Tri hơi bĩu môi, xem nhẹ đáy lòng lướt qua một tia khó chịu, cô xoay người chuẩn bị tiến vào phòng ngủ.
"Phó tiểu thư." Mạn Quân lại nghe được động tĩnh, đứng lên mở miệng gọi cô lại.
Tĩnh Tri bước tiếp, đợi lúc xoay người, nét mặt cô đã khôi phục ôn hòa trấn định, con mắt mang một ý cười thản nhiên: "Thẩm tiểu thư sớm."
Mạn Quân hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống khổ sở và xúc động phẫn nộ tràn ngập, cô ta buông chén cháo cầm trong tay, không để ý sắc mặt Mạnh Thiệu Đình đã trở nên âm trầm, trực tiếp đi tới, đứng ở trước mặt Tĩnh Tri.
"Mạn Quân, cô cần phải trở về." Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình đột nhiên trở nên lạnh lẽo, anh có áy náy với cô ta nên vẫn chưa từng nói chuyện này ra. Nhưng nay nếu cô ta còn khăng khăng một mực như vậy, hoặc là lại làm ra chuyện gì bất lợi với Tĩnh Tri, anh cũng không cách nào để cho chính mình lại dung túng cô ta, cũng không cần bận tâm mặt mũi nhà họ Thẩm nữa.
"Thiệu Đình, em và Phó tiểu thư có mấy lời muốn nói. Anh yên tâm, em sẽ không làm gì hết, chỉ là muốn nói mấy câu với cô ta thôi."
--------------------------------
Mạn Quân cười thống khổ, ở trong lòng của anh, cô lại là kẻ không chịu nổi tới trình độ như vậy sao? Anh sợ cô sẽ làm ra chuyện bất lợi với Phó Tĩnh Tri, đây thực sự là chuyện nực cười. Nếu cô thật sự muốn, thời gian Phó Tĩnh Tri ở thành phố C một mình, cô có thể thần không biết quỷ không hay hạ thủ, cần gì đến bây giờ mới làm ra chuyện bất lợi với mình ở trước mặt anh?
Thẩm Mạn Quân cô còn chưa đê tiện đến như vậy.
"Được." Tĩnh Tri cười, nhẹ nhàng gật đầu. Thấy mặt Mạnh Thiệu Đình lộ vẻ bất an, cô cho anh một thần sắc an ủi, ý bảo anh không cần lo lắng, dẫn đầu đi ra ngoài.
Lúc Mạn Quân xoay người, vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái. Ánh mắt của anh vẫn luôn giằng co ở trên người Phó Tĩnh Tri, ôn nhu nồng đậm như vậy, không cần dùng ngôn ngữ cũng đã làm lòng của cô đau nhói. Đây mới là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ mình yêu mến, mà không giống như là khi anh nhìn cô, chỉ có gợn sóng không sợ hãi, luôn luôn xa như vậy, xa như thế.
" Mạn Quân, nếu tôi biết cô có một chút không tốt..."
Anh không nói gì nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, nhưng chỉ cần một cái nhìn này là đủ rồi, đủ làm cho cô tan nát cõi lòng .
Nước mặt Mạn Quân tràn đầy hốc mắt, gần như sẽ liều mạng rơi xuống, cô hít sâu một hơi, cố nén nước mắt: "Anh yên tâm, tôi vẫn chưa làm ra được chuyện như vậy."
Tĩnh Tri chưa từng dừng bước, cô đã đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa.
Mạnh Thiệu Đình liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, giảm thấp giọng nói xuống, từng câu từng chữ: "Mạn Quân, cô thực sự không cần làm gì cả, vô ích thôi, không có ích gì đâu."
"Em biết." Mạn Quân cố chấp nâng cằm lên, không cho nước mắt rơi xuống, thậm chí cô còn mạnh mẽ cười với chính mình: "Nhưng em có biện pháp nào? Em yêu anh, em lại không có cách nào buông tha anh. Mạnh Thiệu Đình, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của em, cũng là yêu cầu duy nhất. Em muốn làm phu nhân của anh, bất kể là ai, em cũng sẽ không nhường vị trí này ra. Chỉ cần một ngày em còn là phu nhân của anh, cô ta chính là kẻ thứ ba, vĩnh viễn không lên bàn tiệc được. Phó Tĩnh Tri là nhân vật kiêu ngạo bao nhiêu? Cô ta chịu làm một kẻ thứ ba sao? Không, Thiệu Đình, cô ta sẽ rời khỏi anh, chỉ có em mới có thể liều lĩnh ở lại bên cạnh anh. Anh có thể không yêu em, nhưng không thể nghi ngờ, em là người thích hợp với anh nhất."
"Người thích hợp nhất?" Mạnh Thiệu Đình nhịn không được cười lạnh, khóe môi anh cong lên, không đặt uy hiếp của cô ở trong đáy mắt, thậm chí còn nhàn nhã nửa dựa vào trên giường, biểu diễn độ cong duyên dáng của anh ra ngoài. Anh thu hồi ánh mắt, tùy ý liếc mắt nhìn lòng bàn tay của mình, chậm rãi mở miệng: "Mạn Quân, cô phải biết, Mạnh Thiệu Đình tôi không phải là kẻ mặc cho người khác định đoạt. Sở dĩ tôi chờ cô đáp ứng ly hôn, chỉ là vì áy náy mấy năm nay, muốn cho cô và nhà họ Thẩm bảo toàn mặt mũi. Đúng, tôi không nên trêu chọc cô, không nên làm lỡ cô, nhưng mấy năm nay cũng là chính cô chủ động quấn quýt, nói cái gì cũng có thể không muốn, chỉ cần làm người phụ nữ của tôi, vì thế Mạn Quân, đây kỳ thực cũng không thể trách tôi, từ đầu chí cuối, tôi cũng chưa từng nói là thích cô, không có quấn quít lấy cô không buông, cô nên biết rõ ràng."
Tim Mạn Quân như bị đao cắt, anh nói rất đúng, là cô quá tiện, cho nên mới có báo ứng hôm nay. Thế nhưng lúc này không thể so với ngày xưa, cô đã làm vợ của anh, tại sao cô có thể buông tay ra như vậy chứ?
Hiện có ~ 200 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
"Em sẽ không ký tên, anh chết tâm đi!" Mạn Quân cảm giác mình mất đi lý trí, cô gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu như vậy, sau đó lại cười thê lương mấy tiếng: "Em vẫn là Mạnh phu nhân, Phó Tĩnh Tri cô ta chỉ có thể là kẻ thứ ba! Vĩnh viễn đều không vào được cửa nhà họ Mạnh!"
Mạnh Thiệu Đình giống như nghe được chuyện cười: "Không bằng chúng ta thử nhìn xem, nhìn xem rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba."
Anh nói xong câu đó, liền không nhìn cô ta nữa: "Cô đi đi, có lời gì, hôm nay nói rõ với Tĩnh Tri luôn đi. Sau này, đừng bao giờ tới nơi này nữa, tôi và cô tiếp tục gặp mặt, chỉ có một loại tình huống, ký thỏa thuận ly hôn, đi cục dân chính!"
Mạn Quân giật mình lui về phía sau một bước, đáy lòng cô ta vọt lên sợ hãi không hiểu, lúc này cô ta còn sót lại chính là thân phận nhị thiếu phu nhân nhà họ Mạnh, nhưng vì sao anh lại không để ý chút nào? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ!
Trong ngực Mạn Quân lộp bộp một tiếng. Sẽ không, giấy hôn thú ở chỗ cô ta, cô ta giữ rất tốt, bọn họ là hợp pháp. Khi đó anh vì cứu Phó Tĩnh Tri, vì để cô ta tránh được tai ương lao ngục, hoàn toàn không gian lận chuyện hôn nhân này. Vậy rốt cuộc là bởi vì cái gì? Vì sao anh lại chắc chắn như vậy, vì sao anh không có chút hoảng loạn nào?