Chương 298: Đầu độc và bị đầu độc
Tĩnh Tri vừa mở miệng, mới phát hiện mình không nói chuyện được, cổ của cô cứng lại hơi nghiên đầu đi, né tránh ánh mắt bức người và hơi thở nóng rực, mà hướng xoay mặt, đối diện giữa máy điều hoà nhiệt độ, khí lạnh bắn ra phả vào mặt, mười vạn lỗ chân lông cũng thoải mái thư giãn, khẩn trương của cô cũng từ từ giảm bớt, lúc này mới phát hiện, mồ hôi đã nhễ nhại trên lưng, áo sơ mi lụa dính trên lưng, dính dính khó chịu đứng lên.
Cô thoáng vặn vẹo thân thể, muốn né tránh những ràng buộc của anh, không ngờ, một giây sau, cô liền rơi vào lồng ngực anh, mặt đập vào lồng ngực đầy mùi thuốc, rõ ràng cô nghe được tiếng tim đập của anh, còn nhanh hơn cô.
Mà cái tư thế này, quá ái muội, ngực cô đè lên ngực của anh, áp sát không có kẻ hở, cô bắt đầu thấy hô hấp khó khăn, tay muốn đẩy anh ra, lại nghe được cổ họng của anh “Hí” một tiếng... Rên rỉ giống như bị đau.
Cô lập tức nghĩ đến trên người anh còn có vết thương, không dám lộn xộn, nhưng cũng không muốn bị anh ôm như vậy, cô chỉ đến thăm anh, muốn chăm sóc anh, nhưng cũng chưa quyết định trở về bên cạnh anh, cuộc sống yên ổn hơn hai năm qua, từng mạnh mẽ oán hận, đều mất đi rất nhiều, ra sức cổ động lòng mình, lại xúc động không dậy sóng nổi.
Cô không biết cha mẹ ở dưới biết cô như vậy, có thể trách mắng cô hay không, quả nhiên cô là người đàn bà ích kỷ, từ trước đến nay cô chỉ muốn an ổn.
“Để cho anh ôm một chút, Tĩnh Tri.” Anh than thở, trầm thấp lại cô đơn, tuy chỉ có thể giơ tay phải lên ôm thân thể cô, nhưng cô vẫn không nhúc nhích được, chiếc cằm nhọn của anh nhẹ nhàng cọ xát lên đỉnh đầu của cô, xương cốt của cô đều đau, nhưng cảm giác này lại tốt đến mức không nói nên lời, cô chỉ là một người phụ nữ, cũng hi vọng có người cho cô một cái ôm nóng rực như vậy.
Cảm giác được thân thể của cô dần buông lỏng, bàn tay của anh liền dán sau lưng cô, trượt xuống một đường theo dọc sống lưng, lại dời lên trên, cứ xoa như vậy, như là đang dỗ một đứa con nít trốn nhà đi nhưng bị bắt về vậy.
“Sao anh lại cảm thấy, em còn gầy hơn trước? Không phải nói, có con sẽ mập ra sao, sao em lại khác với người khác vậy?” Mạnh Thiệu Đình cảm giác được cô thuận theo, trong lòng càng mềm mại đứng lên, nói chuyện ôn nhu đến chính mình cũng không nhận ra.
Mặt Tĩnh Tri bị anh ấn vào trong ngực, há miệng, giọng nói vù vù, khác thường làm cho người ta đau lòng.
“Không giống với vừa sinh ra khi đó, buổi tối đều ngủ không ngon, ban ngày tất cả tâm tư cũng đặt trên người anh, cơm cũng ăn không ngon, mập ở chỗ nào? Vừa không có người giúp tôi chăm sóc anh, cái gì tôi cũng tự học, mới nuôi hắn lớn thật tốt.”
Cô qua loa nói một câu, thậm chí từ đầu đến cuối miệng cũng bình tĩnh không dao động, giống như nói với anh việc vụn vặt rất nhỏ, nhưng anh lại biết, biết cô khổ bao nhiêu, chảy bao nhiêu nước mắt, cô lại thích khóc, lại luôn giả vờ kiên cường không sao cả, anh đều biết.
Lúc anh lớn lên, Thiệu Hiên sinh ra, bất quá là một đứa bé ở trong tả lót, người hầu, bảo mẫu chăm sóc trẻ con trước sau có mấy chục người, cho dù như vậy, vẫn là rối ren túi bụi, càng không nói đến cô, một người mẹ độc thân không có kinh nghiệm, cô giáo dục Phi Châu rất tốt, ngoan như vậy, còn nhỏ tuổi đã yêu thương mẹ như vậy, mất bao nhiêu tâm tư, anh không dám đi tính toán.
Nhưng Phi Châu không phải con của anh, lúc này anh không dám nói với cô, anh sẽ giúp em chăm sóc bé, từ nay về sau chúng ta ở cùng nhau.
Sao anh dám đây, anh đã từng thay đổi phương pháp muốn giết chết đứa bé này, anh không xác định được cô sẽ còn tin cậy anh.
Hồi lâu sau, anh mới nghe được giọng nói của mình, có chút ngượng ngùng, sợ hãi không xác định.
“Yên tâm, sau này anh sẽ không để cho em khổ nữa.”
Thân thể mềm mại trong ngực hơi cứng ngắc một chút, theo sau, anh cảm thấy lồng ngực của mình ấm áp lên, tâm trạng quýnh lên, hốt hoảng buông cô ra, giơ tay lên xoa xoa mặt cô, lại chạm đến một mảng ẩm ướt, anh có chút ngỡ ngàng không biết làm sao, tâm lại từng chút từng chút trầm xuống, cô vẫn kháng cự anh, cũng không chịu cho anh cơ hội.
Cô lại mở to hai mắt nhìn anh, một con ngươi trẻ con đen nhánh tựa hồ muốn nhìn thấu cả người anh, anh nghe cô hỏi anh.
“Tại sao phải làm như vậy?”
Anh sửng sốt một chút, lại cười khổ, đến bây giờ, cô còn không hiểu sao? Anh muốn bắt đầu lại một lần nữa với cô, muốn đối xử tốt với cô, muốn chăm sóc cô, muốn bồi thường những tổn thương trước đây anh gây ra cho cô, muốn ở cùng một chỗ với cô.
“Không muốn cho em sống những ngày tháng khổ cực, anh không nỡ.” Anh cười một cái, mặt đẹp như trước tươi cười, mặt hiện lên nếp nhăn khi cười, như một hoa kim châm nho nhỏ, từng chút từng chút càn rỡ tiến vào lòng cô, làm cho cô lại muốn khóc.
“Nhưng hai năm qua, tôi sống rất tốt, mặc dù chăm sóc Phi Châu mệt chết, nhưng tôi rất vui sướng, rất thoả mãn, tôi.. Tôi không cần ai chăm sóc...”
Cô cúi đầu, quật cường cắn môi mình, xoắn hai tay mình vào một chỗ, xem như lại bắt đầu cắn móng tay dài.
Cô thật là sống rất tốt, năm năm kia dưỡng thành tật xấu, cô mơ hồ muốn bỏ từng cái từng cái, đây là chứng minh tốt nhất.
Anh thở dài một tiếng, đáy mắt bỗng nhiên nổi lên ý cười xấu xa, ngón tay có nhiều vết chai cằn cỗi nhẹ nhàng vuốt cằm cô, sau đó kéo cô lại gần mình.
Tĩnh Tri cảm giác toàn thân đều run run, cô muốn nhắm mắt lại, lại cảm thấy không nên nhắm lại, giống như là khát vọng nụ hôn của anh! Cô mới không muốn anh hôn cô, cô còn chưa có suy nghĩ tốt đâu, không nên để cho anh chiếm tiện nghi.
Hiện có ~ 200 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
Nhưng không nhắm mắt lại, cứ nhìn chằm chằm anh như vậy sao? Cô lại cảm thấy không giống tác phong của một người phụ nữ tốt.
Cô nên đây anh ta ra, nhưng ánh mắt anh nhìn cô, giống như là muốn ra nước, cô cảm thấy ngực bị đè chặt, cô đã từng ngày đêm mong nhớ, cho rằng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, lại đứng đắn như vậy bày ra trước mặt cô, cô lại cảm thấy hoảng loạn, không thể nhìn nữa, cô sợ cô sẽ không nhịn được, nhịn không được lại khóc, cô hận anh!
Cô hận anh như vậy! Vì sao không đối xử tốt với cô sớm hơn? Tại sao lại vào lúc này?
“Tĩnh Tri... Em nói, đều là thật?” Ngón tay của anh từng chút từng chút leo lên gương mặt cô, mang theo ôn nhu vô tận.
Người đàn ông như vậy, chỉ cần chịu hạ mình chinh phụ một người phụ nữ, cho dù là ni cô, khi anh ta tấn công như vậy bất cứ giá nào cũng động lòng một tình cảm phàm trần đi? Cô tu luyện lâu năm như vậy, mới có thể dựng lên tường đồng vách sắt với anh, nhưng bay giờ, coi như cô đáng giá cao sức kháng cự của mình.
Cô muốn gật đầu, bỗng nhiên ngón tay của anh trượt xuống dưới, thoáng cái đặt trên môi cô, Tĩnh Tri cả kinh xoay mình, trong đầu trống rỗng, cô cứ như vậy ngây ngốc nhìn anh, nhìn anh cười tà mị, xấu xa như vậy.