Chương 259: Đánh mất một chiếc lược (2)
Editor: May
Mạn Quân chưa bao giờ nói chuyện với anh như vậy, tuy trong lòng cô có khiếp đảm, nhưng nhiều hơn lại là quyết tuyệt được ăn cả ngã về không. Cô cũng chỉ có thể nắm lấy những thứ này, nếu như buông tay, vậy cô phải sống nửa cuộc đời còn lại như thế nào?
"Cô cho là cô nói cô sẽ không buông tay, tôi sẽ thật không có biện pháp nào ư? Thẩm Mạn Quân, cô hãy nghe cho kỹ, nếu như cô không muốn quá mất mặt, nếu như cô muốn giữ lại một chút mặt mũi của nhà họ Thẩm, liền ngoan ngoãn buông tha. Nếu như cô muốn chuyện này vỡ lở ra, tôi cũng không sợ nói rõ cho cô biết, cô không có phần thắng. Tôi dám nói như vậy, tất nhiên là có một nhược điểm cực lớn ở trong tay tôi..."
Thấy khuôn mặt cô hiện lên vẻ không tin, anh ngược lại cười thoải mái, lén liếc nhìn cô ta một cái mới thản nhiên nói: "Lão gia và nhà họ Thẩm đã dám tính toán tôi, sao tôi lại không biết giấu mình đi? Thẩm Mạn Quân... Đừng trách tôi không có nhắc nhở cô, đến lúc đó vỡ lở ra, vứt bỏ chỉ là mặt mũi của nhà họ Thẩm."
Anh nói xong, không hề nhìn cô, xoay người liền đi ra ngoài.
Cô đã nói ra như vậy, một chút áy náy của anh với cô cũng không còn sót lại chút gì. Cô đã chứa tư tâm lớn như vậy, chỉ là lợi dụng tôi thành toàn vinh quang của cô, sao tôi có thể mặc cô sắp xếp?
"Mạnh Thiệu Đình! Anh cũng đừng trách tôi vạch mặt, anh là người đã có vợ, lại thông đồng với em dâu của mình ở bên ngoài! Nói ra, xem ai đẹp mặt!"
Khi anh đi tới cạnh cửa, Mạn Quân bỗng nhiên không khống chế được nắm gối ném tới, không có phong độ gào lên...
Mạnh Thiệu Đình dễ dàng lắc mình tránh thoát, ý cười trên mặt đã biến mất sạch sẽ.
Một đôi mắt hẹp dài màu đen và lợi hại của anh ẩn chứa đầy vẻ lạnh như băng, giống như là nhiễm ánh sáng lạnh sắc bén, làm cho lời nói còn chưa thoát khỏi miệng của Thẩm Mạn Quân lại phải cường ngạnh nuốt trở vào.
Cô ngồi co quắp ở trên giường, ngây ngẩn nhìn anh. Giữa bọn họ cũng từng có ân ái tốt đẹp, cũng từng có thời gian tương kính như tân, vì sao lại đi tới một bước như hôm nay?
Cô nói, cô nói cô muốn chỉ là vị trí này, chẳng lẽ anh thực sự tín? Nếu một người phụ nữ không yêu anh, không móc tim móc phổi yêu anh, sao chịu được ủy khuất như thế? Sao chịu dung túng anh như vậy, sao chịu nổi ủy khuất và nhục nhã như thế?
Cô không dám nói yêu nữa, tình yêu của cô thấp hèn yếu ớt như vậy, không đáng một đồng ở trong mắt của anh. Tim của cô cũng là tim, tình cảm của cô cũng là cảm tình, cô cũng là người mà!
Chưa từng có ngày nào anh xem cô như là vợ? Lại chưa từng có ngày nào dùng thật lòng đối xử với cô một lần?
Là anh cho cô hi vọng và chờ đợi trước, nhưng lại mạnh mẽ đẩy ngã cô vào vũng bùn? Cô cũng không còn nước mắt để khóc...
Ai sẽ tới yêu thương cô, cho cô một chút ấm áp và chỗ dựa?
Cô sai lầm rồi sao? Sai lầm rồi sao!
Điểm sai duy nhất, là đã yêu người đàn ông lãnh khốc này đi.
Thế nhưng, yêu thì có gì sai?
Hiện có ~ 90 chương đã được dịch :) nếu ai muốn mua giá rẻ ủng hộ dịch giả thì gửi gmail : [email protected] nhé
"Em dâu?" Mạnh Thiệu Đình cười lạnh lặp lại, hơi nhíu mi. Anh tựa như đang nhấm nuốt hai chữ này, khuôn mặt nổi lên vẻ buồn cười, yếu ớt mở miệng: "Tôi không biết ai là em dâu của tôi, tôi chỉ biết tôi nghĩ muốn đoạt về vợ trước của tôi, không có một pháp luật nào quy định không thể?"
"Nhưng anh đã kết hôn! Anh đây là trật đường ray! Mạnh Thiệu Đình, nếu tôi vạch trần chuyện này, anh còn có thanh danh nào đáng nói ư? Ở trong hôn nhân, anh đã sai lầm, coi như là xử ly hôn, anh cũng phải mất nhiều máu, đối với các người - nhà họ Mạnh coi tiền như mạng mà nói, còn thống khổ hơn để anh chết đi!"
Mạn Quân chỉ cảm giác mình đã không phải là chính mình, cô sẽ không nói lời khắc nghiệt, nhưng bây giờ cô chỉ muốn chọc giận anh, chỉ muốn nhìn anh vĩnh viễn không lộ ra nụ cười chắc chắn không sao cả, chỉ muốn nhìn anh đau đầu phát điên, chỉ muốn anh vĩnh viễn không thể đạt được ước muốn!
"Cô sai rồi!" Mạnh Thiệu Đình không giận, ngược lại cười lên, thậm chí nụ cười càng trào phúng hơn, "Tôi không quan tâm mất nhiều máu, cho dù là bồi thượng toàn bộ tài sản của tôi, tôi cũng không nghĩ muốn cô, cô hiểu rõ chưa?"
"Anh đáp ứng, nhưng anh đừng mơ tưởng qua được cửa ải của cha anh! Trừ phi anh muốn cha mình tức chết! Thật buồn cười, để anh trai yêu em dâu của mình, bản thân đã kết hôn mà còn muốn đoạt lấy người ta. Nói ra, mặt mũi nhà họ Mạnh đều mất hết, cha sẽ đáp ứng sao?"
Mạn Quân cười nhạo, mà ý lạnh lại truyền từ lòng bàn chân tràn ngập lồng ngực. Cô nói lớn tiếng, lại cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, ngực bị đè nén, cố nhịn nhưng vẫn che miệng ho khan.
"Lại lấy một chiêu này đến uy hiếp tôi?" Lúc này chán ghét của Mạnh Thiệu Đình với cô đã đến đỉnh điểm, anh dùng một cước đá văng cái gối bên cạnh, cười lạnh một tiếng, cả giận nói: "Cô mẹ nó đã quan tâm tôi? Tôi cũng cho cô biết, từ nay về sau, ai cũng đừng nghĩ gây khó dễ được tôi chút nào. Thẩm Mạn Quân, tự giải quyết cho tốt đi!"
Anh xoay người rời đi, dùng một cước đá văng cửa, một tiếng 'rầm' xen lẫn tiếng la khóc của Thẩm Mạn Quân, loạn thành một đoàn. Anh chỉ cảm thấy càng phiền lòng, lao mấy bước xuống lầu, lên xe liền lái ra khỏi sân. Ném tất cả ở lại sau ót, sau khi xe lao ra cửa nhà, trong lòng anh chỉ có một nguyện vọng mãnh liệt, chỉ muốn nhìn thấy Tĩnh Tri, nhanh một chút nhìn thấy cô.
Vào lúc xe gần đến đường cao tốc, trong lòng anh lại thay đổi suy nghĩ, cô nói không muốn gặp anh, anh bôn ba chạy đến, chưa chắc cô sẽ cho anh nhìn thấy sắc mặt tốt, tội gì lại nhấc lên thêm một trận gió sương vào quan hệ vốn đã không ổn định của bọn họ.
Anh có chút hứng thú rã rời vòng xe lại, suy nghĩ hồi lâu lại lái xe lên đường về phía biệt thự ở ngoại ô phía tây.
Lúc tới đó, hoàng hôn đã ngã về tây, trời hoàng hôn, hoàn cảnh ở biệt thự ngoại ô phía tây không tính quá tốt, sân vườn cũng không lớn, nhưng lúc này nhìn ở trong mắt của anh, lại có phong tình khác.
Dọc theo đường vào nhà, Mạnh Thiệu Đình trực tiếp theo thói quen đi đến phòng ngủ của cô. Anh ngồi ở trên giường một hồi lâu, chợt nhớ tới cái gì, đi tới phòng ngủ sát vách của anh. Khi đó Tĩnh Tri mang thai, thường xuyên đuổi anh tới phòng khác.
Anh mở một két sắt bình thường, lộ ra một cái hộp hơi lớn, Mạnh Thiệu Đình lấy hộp đó ra, mở ra liền nhìn thấy trên trăm cây lược gỗ đào nằm yên tĩnh ở trong đó.
Anh chán nản cười một tiếng, trực tiếp ngồi ở trên sàn nhà, đưa tay lướt qua mấy chiếc lược một phen. Bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên lại cảm thấy lòng chua xót.
Lật qua lật lại nhìn một lần lại một lần, ngón tay đột nhiên dừng lại, Mạnh Thiệu Đình chợt giật mình. Không đúng, con số không đúng, lược là anh tự mua hằng ngày, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ ràng có bao nhiêu chiếc. Anh tặng bao
nhiêu, cô liền ném bấy nhiêu, mà những chiếc cô ném, anh đều len lén lượm trở về, mà bây giờ lại thiếu một chiếc, chẳng lẽ...