Chương 190: Đưa cô ta đi đi (1)
Editor: May
Tĩnh Tri chậm rãi cong lên một nụ cười nhạt, bụng cô nhô lên có chút nặng nề, hình như cục cưng trong bụng cũng có chút bất an. Trời thật sự quá nóng, lúc Tĩnh Tri đi đứng đều cảm giác bước chân của mình nặng nề hơn lúc trước nhiều, cô vừa đi vào phòng khách, liền thấy Mạnh Thiệu Đình đi xuống từ trên lầu.
Anh vừa tắm rửa xong, tóc hơi ẩm. Sau khi tắm rửa, trên người mang theo mùi hương bạc hà mát lạnh, bởi vì ẩm ướt mà khiến mái tóc dán sát vào gương mặt của anh, làm cho đường cong lạnh cứng thường ngày của anh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Anh không mặc chỉnh trang như bình thường, chỉ tùy ý mặc áo thun và quần thoải mái bằng bông vải, lại càng lộ vẻ tuấn mỹ thân thiết.
Anh thấy cô tiến vào, môi cong lên cười khẽ giống như vừa rồi, đi tới lôi tay cô, đỡ cô ngồi xuống trên sô pha: "Sao bây giờ mới trở về, nóng không, có muốn dùng cái gì lạnh không?"
Tĩnh Tri hơi lắc đầu, máy điều hòa trong phòng khách mở có chút cao, cô nhìn thấy anh ngồi một lúc, trên trán có một tầng mồ hôi, không khỏi theo bản năng mở miệng nói: "Anh mở điều hòa lớn hơn một chút đi?"
Anh khoát khoát tay, chỉ là nhẹ nhàng cầm tay cô, cúi đầu nhìn, một lúc sau mới lên tiếng: "Có phải tay sưng lên một chút rồi không?"
Tĩnh Tri cũng nhìn tay của mình, chỉ cảm thấy giống như lúc trước, "Không có, cục cưng chỉ mới hơn năm tháng, còn chưa tới thời gian bắt đầu sưng phù."
"Vậy là trong khoảng thời gian này có chút mập lên." Anh nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô, lại nghe thấy cô cúi đầu hô đau một tiếng. Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, lại nhìn ngón tay của cô, trên ngón trỏ có một chấm đỏ nho nhỏ, là vết thương bị gai hoa đâm vào lúc nãy.
"Sao lại không cẩn thận như thế?" Anh nhíu nhíu mày, cúi đầu ngậm mút ngón tay của cô.
Đầu lưỡi của anh mang theo nhiệt độ nóng hổi quét qua phần đầu ngón tay của cô, Tĩnh Tri nhạy cảm, toàn thân run lên, theo bản năng muốn lui về, nhưng anh lại nắm chặt tay cô hơn, mà đầu lưỡi mềm mại kia lại trượt một đường xuống, lực đạo bá đạo mà mạnh mẽ, nhưng tốc độ lại rất chậm. Theo đầu ngón tay, đến vân tay, rồi đến các đốt ngón tay mảnh khảnh, anh hôn ngón tay của cô, đốt một mồi lửa theo đầu ngón tay của cô tới trong lòng.
Cô giật mình ngẩn người tại chỗ, mà nụ hôn của anh lại vẫn tiếp tục, Tĩnh Tri cảm giác da thịt toàn thân đều bị thiêu cháy, gương mặt cô, ngón tay của cô đều phủ một tầng hồng phấn nhàn nhạt, mà vẻ mặt của anh lại mâu thuẫn nói không nên lời.
Có trầm mê, có lưu luyến, nhưng ở nơi mi tâm nhíu chặt đó lại chứa nỗi buồn không có lối thoát.
Không biết qua bao lâu, hơi nóng ngoài cửa sổ thổi vào từng trận, nhiệt độ trong phòng dần dần nóng đến mức làm cho người ta không kiên nhẫn, anh bỗng nhiên buông cô ra, đứng bật dậy.
Tĩnh Tri yên lặng ngồi ở chỗ đó, mà anh đứng nhìn cô không nhúc nhích.
Chịu đựng thời gian khó khăn ngắn ngủi này, lòng bàn tay cô nắm chặt đến gần như đều bị mồ hôi thấm ướt, vẻ mặt căng thẳng của anh chậm rãi buông lỏng...
Anh muốn hỏi, lấy lòng dạ sâu như vậy của anh, lấy kinh nghiệm và thủ đoạn của anh, sao lại không nghĩ ra là cô?
Chuyện tới lúc này, ngược lại Tĩnh Tri cảm giác tâm mình lần nữa trở nên yên tĩnh, cô cũng không luống cuống, nhưng thật ra cũng muốn nhìn một chút, anh thẹn quá hóa giận sẽ như thế nào? Sau đó diễn cái gọi là cưng chiều, cái gọi là trả giá, cái gọi là dung túng thành một trận cười nhạo như thế nào!
"Tĩnh Tri..."
Anh thực sự mở miệng, dưới đáy lòng Tĩnh Tri cười lạnh, lạnh nhạt đáp: "Làm sao vậy?"
Mạnh Thiệu Đình chậm rãi xoay người nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói của anh giống như truyền đến từ nơi rất xa xôi, nhưng lại gần như vậy, phảng phất như là một tia chớp đánh xuống cô.
Có gió nóng ấm nhẹ nhàng thổi tới, Tĩnh Tri nâng tay lên, mu bàn tay hơi lau trán, đều là mồ hôi.
"Không có gì, chỉ là muốn nói với em, công ty xảy ra một chút việc, mấy ngày nay tôi có thể sẽ bề bộn nhiều việc, thời gian ở cùng em cũng sẽ ít đi, em tự mình chiếu cố bản thân tốt một chút. Nếu có người đến, em đều không cần gặp, đợi đến tháng sau tôi hết bận, dẫn em đi Phượng Hoàng chơi mấy ngày."
Anh cứ nhìn cô như vậy, lời nói ra khỏi miệng lại khiến cô sững sờ tại chỗ, cái miệng nhỏ nhắn dần dần mở lớn, trong mắt tràn đầy không dám tin.
"Chỉ... chỉ vậy thôi sao?" Cô không biết mình làm sao phát ra âm thanh, cũng không biết mặc dù bộ dáng mình lúc này xem như là đáng yêu, nhưng lại làm cho tim của anh vắng lặng mức nào.
Nhưng anh vẫn cười cười: "Lòng tham vật nhỏ chưa đủ ư? Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở Phượng Hoàng một tuần, sau đó sẽ đi nơi khác nghỉ phép tiếp được không? Tôi chỉ lo lắng thân thể em ăn không tiêu mà thôi."
Anh lại không nghi ngờ cô? Cho tới bây giờ, Tĩnh Tri mới xem như là nhận thức rõ tình hình, cô ngồi bên này trực tiếp khó khăn suy nghĩ nát óc, anh là hoàn toàn chưa từng suy đoán lên người cô sao?
Là cô lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử ư? Hay là, anh hoàn toàn không coi chuyện này thành đại sự, vì thế nên ngay cả nói cũng lười nói?
Bên này trong đầu cô loạn thành một đoàn, ngồi ở chỗ kia hồi lâu nhưng không nói được một chữ, anh bên kia, tâm lại đã trải qua tuyết lạnh và hè nóng, giày vò khó chịu.
Không thể đứng tiếp nữa, anh sợ hãi mình sẽ không khống chế được tâm tình của mình, thốt ra chất vấn cô một câu, tại sao phải làm như vậy, tại sao muốn ra tay độc ác như vậy.
"Tôi đưa em lên lầu nghỉ ngơi, bây giờ tôi có chút việc gấp muốn đi xử lý, buổi tối có thể không trở lại, em để Bình Bình coi chừng em."
Anh xoay người, không đợi cô đáp lại, liền giúp đỡ cô đi lên lầu. Tĩnh Tri nhìn anh thay quần áo, thậm chí sau khi tiếng xe vang lên, khôi phục một mảnh yên lặng, cô vẫn ngồi ngây ra như phỗng, cô càng ngày càng đoán không ra anh, nhìn không thấu anh.
Tĩnh Tri đứng lên, đi tới tủ trước quần áo, nhưng không biết bản thân muốn lấy cái gì, cô ngây ngốc một lúc lâu, lại đi tới trước bàn trang điểm, liền nhìn thấy lược xếp đầy trên bàn trang điểm. Cô cầm lên, ngón tay sờ răng lược từng chút một, phát ra tiếng vang kỳ quái. Cô đặt lược xuống, xoay người muốn đi bật điều hòa, nhưng lại đột nhiên xoay người, ôm đống lược ném vào trong thùng rác, lúc này mới chậm rãi xoa ngực của chính mình, trong lòng giống như dễ chịu hơn một chút, lại giống như có chỗ nào dần dần trở nên đau nhức...
Cô không muốn lại tiếp nhận anh quá tốt với cô, cũng không muốn anh lại hèn mọn hoặc là ăn nói khép nép đến lấy lòng cô.
Mặc kệ thế nào, mặc kệ anh làm cái gì, cô không những không thể đáp lại anh bình đẳng, ngược lại anh làm những thứ kia chỉ sẽ trở thành gánh nặng với những chuyện cô muốn làm, giữa cô và anh không nên có bất kỳ ấm áp nào, cũng không nên có thân thiết làm nhiễu loạn tâm đề phòng lẫn nhau, khoảng cách đã vẽ xuống, không có cách nào san bằng.
Cô sẽ không quản anh làm gì, lựa chọn như thế nào, cô chỉ biết là, cô đã quyết định tự tay lựa chọn con đường kia, tiếp tục đi xuống, dù cho phía trước vĩnh viễn là bóng tối, là địa ngục, cô cũng sẽ không quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại.
Tĩnh Tri nhìn lược vô tội trong thùng rác kia một phen, cô biết anh mua không biết bao nhiêu, cô cũng biết cô đếm không hết chính mình đã vứt bỏ bao nhiêu. Có lẽ từ nay về sau, cô lại phải bắt đầu mỗi ngày mất một cây lược. Có lẽ từ nay về sau, sẽ không có người vui vẻ tặng lược cho cô mỗi ngày.
Cô không muốn để ý tới những thứ kia, giống như là người vĩnh viễn không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, cô cũng không biết, thế nhưng trong xương cô luôn niêm phong một loại dũng khí cô độc, luôn luôn vào lúc người khác cảm thấy không có đường để đi, kiên trì đi ra một con đường.
Cô cũng không đoán tương lai sẽ có cái gì. Những chuyện cô đã trải qua, đã rất đủ.
Tĩnh Tri chậm rãi lôi một sợi dây chuyền từ trong quần áo ra, ánh sáng chiếc nhẫn của Thiệu Hiên sẽ làm chứng. Cô đặt nhẫn ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Một chiếc của cô, Mạnh Thiệu Đình không cho cô đeo, khóa trong hộp ở trên bàn trang điểm. Nhẫn không thành một đôi, có phải cũng rất cô độc hay không?
Em đeo xong chiếc nhẫn, lại thiếu người dắt tay em; em mặc áo cưới, người nào dẫn em đi, chỗ nào cũng tốt, chỉ cần không phải một mình.
Người nào dẫn em đi? Thiệu Hiên, anh có biết hay không, chúng ta có đứa nhỏ? Con của chúng ta, nó đã động, thậm chí đáng yêu không nhút nhát? Thiệu Hiên, thời gian sinh đứa nhỏ ra, anh có thể nhìn thấy nó hay không?