Chương 187: Cô ban tặng một đao
Hạ chí đã tới, ùa hạ ở thành phố A là gian nan nhất, toàn thành phố giống như bị bao phủ bởi ánh sáng trắng chói mắt, tiếng ve sầu kêu náo nhiệt, giữa trưa trên đường người rất ít, cơ hồ đều trốn ở trong phòng điều hòa, liếc mắt nhìn bên ngoài, đều cảm thấy nóng tới da thịt người.
Trong phòng hội nghị cực lớn mà cũng cực kì yên tĩnh, một phòng trầm mặc, cửa sổ đóng rất chặt, khí lạnh phun ra không ngừng nhưng trên mặt mọi người đều bị mồ hôi đổ thấm ướt.
Mạnh Thiệu Đình ngồi an vị sau chiếc bàn lớn, ống đựng bút, máy vi tính, điện thoại, chén nước, đều bị quăng xuống đất...
"Nói đi, là ai làm." Một lát sau Mạnh Thiệu ĐÌnh phá vỡ trầm mặc trước, hắn thong thả ngẩng đầu lên, một đôi mắt ưng lợi hại đảo qua mọi người, khóe môi hắn căng thẳng, hai bàn tay đặt trên bàn nắm chặt, huyệt thái dương không ngừng nhảy, bại lộ cơn giận của hắn.
Không người nào dám lên tiếng trả lời, mấy nguyên lão cấp ban giám đốc thành viên đưa ánh mắt nhìn về phía Mạnh Chấn Tông đang nhắm mắt dưỡng thần, có người lấy hết dũng khí nói: "Những người biết giá thầu của công ty, đều là nguyên lão của công ty, làm sao không biết phân nặng nhẹ mà lại làm ra chuyện bỉ ổi mạo hiểm như vậy?"
"Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều tham gia công ty mười mấy năm, công ty luôn đối đãi với chúng tôi không tệ, ai sẽ làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?"
"Vậy sao? Các người nói vậy, chẳng lẽ phó tổng tôi lại đem tiết lộ giá thầu thấp nhất cho đối phương?" Mạnh Thiệu Đình cảm giác lửa giận trong mình muốn nổ tung, nhưng hắn làm bộ rất nhẹ nhàng hiền hòa mở miệng.
Có người len lén liếc nhìn hắn cúi đầu miệng lầm bầm: "Nói không chừng, ngày đó Phó tiểu thư đến nghe được gì cũng nên, Phó tiểu thư kia ai biết chứa tâm tư gì..."
"Nói hươu nói vượn!" Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên vỗ mạnh xuống mặt bàn, mọi người hoảng sợ đều ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thoáng cái đứng lên, vòng qua bàn đi tới trước mặt người nọ, một bên khóe môi nhếch lên một mạt cười lạnh lùng: " Ông nói là cô ấy, hãy cho tôi một lý do thuyết phục đi? Cô ấy là hạng người gì, tôi không biết sao? Lại nói, ngày đó cô ấy một mực trong phòng nghỉ ngủ, các người cũng biết, hiệu quả cách âm tốt như thế nào, cô ấy căn bản không có khả năng nghe được, còn có, chúng ta cũng chưa từng đề cập qua giá thầu tại đó, cô ấy từ đâu biết được?"
"Trần QUản lý đem bản kế hoạch cùng giá thầu thấp nhất gửi mail cho ngài, Phó tiểu thư ngày ngày cùng nhị thiếu một chỗ, chính là không cẩn thận thấy được, cũng là một khả năng..."
Lại có một người phụ họa nói thêm, câu này vừa nói ra khỏi miệng, mọi người không khỏi nhìn về phía Mạnh Thiệu Đình, mà Mạnh Chấn Tông cũng chậm rãi mở mắt ra, ông nhẹ nhàng ho một tiếng, trong phòng hội nghị lập tức im lặng, Mạnh Chấn Tông giương mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Đình, anh đem Phó Tĩnh Tri đến công ty?"
"Là, Cha, ngày đó Tĩnh Tri tới công ty đưa cơm cho con..."
"Làm loạn! Cô ta tính cái thứ gì? Chạy tới đưa cơm, chẳng lẽ anh đường đường là Phó tổng của Mạnh Thị cơm trưa cũng không có mà ăn?"
Mạnh Chấn Tông tức giận hắng giọng, tay chống quải trượng run run không ngừng, "Đây là chuyện gì? Mạnh thị chúng ta từ trên xuống dưới đều luôn nghiêm cẩn, Tôi ngày ngày dặn anh, hành sự phải cẩn thận, anh là không nghe, đem nữ nhân không đứng đắn kia bên người, ta và mẹ anh khuyên không được, anh muốn cùng cô ta một chỗ, ngay cả vị hôn thê cũng bỏ rơi, anh móc tim móc phổi sủng cô ta đến tận trời, nhưng là nuôi sói cắn lại anh, anh thoái mái sao?"
"Cha, sự tình còn chưa làm rõ ràng, người thế nào nhất định nói là Tĩnh Tri làm? Cô ấy mỗi ngày cùng con một chỗ, thế nhưng Trần Quản lý gửi mail cho con, cô ấy không biết mật mã hòm thư làm thế nào xem được giá thầu..."
Mạnh Thiệu Đình nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, hắn chợt nhớ đến ngày đó, trong đầu thoáng chốc một trận minh bạch, chỉ cảm thấy tim mình giống như bị nhéo một cái, một màn kia, như lóe lên trước mặt hắn, rõ ràng vô cùng...
Hắn ở trên thương trường mấy năm, lúc nào cũng cẩn trọng, không nghĩ đến người phụ nữ mình sống chết giữ bên người lại coi chính mình là kẻ thù.
Cô đột nhiên không thoải mái, đau chết đi sống lại, hắn vội vã xuống lầu lấy thuốc cho cô, hòm thư chưa đóng, cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy...
Mạnh Thiệu Đình dần cảm giác như mình bị đông cứng nơi tầng sâu chót nhất của núi băng, toàn thân da thịt thoáng động khẽ, là cô, chẳng lẽ là cô thật? Là cô đem giá thầu thấp nhất, sau đó đem tiết lộ cho đối thủ lớn nhất của Mạnh Thị, nên Mạnh thị mới bị thảm bại như thế này?
Tại sao là cô? Hắn biết cô hận hắn, hắn biết cô thậm chí muốn nhìn hắn chết, thế nhưng mấy ngày này, hắn đối đãi cô chẳng lẽ còn không tốt sao?
Cô biết rõ, cô cùng đứa nhỏ của Mạnh Thiệu Hiên, khiến cho hắn có bao bực bội cùng sỉ nhục, thế nhưng cô cầu hắn lưu lại, hắn không muốn nhìn cô tìm cái chết, càng không muốn cô không có đường sống toàn vẹn, vì thế hắn nhịn, cho cô lưu lại, thậm chí ba lần bảy lượt cứu cô cùng đứa nhỏ, nếu như hắn ích kỉ một chút, đứa nhỏ không còn, hắn không cần nhớ tới đứa bé này thì tâm như lửa đốt nghĩ tới cô cùng Thiệu Hiên quấn quýt một chỗ, nhưng hắn vẫn cứu, thậm chí trông cô cả đêm, đơn giản là từ đầu chí cuối cô nắm tay hắn, chặt như vậy, gần kề như vậy.
Chặt chẽ như vậy khiến cho hắn một lần khuyên chính mình, quên đi, quên đi, từ nay về sau, sẽ không đem đứa nhỏ kia là khúc mắc trong lòng mình, hắn sẽ an bài cho đứa nhỏ thật tốt, không làm cô khó xử.
Hắn cho tới giờ chiều cô, cho dù có những lúc trong lòng không thoải mái phát sinh tức giận, thế nhưng mỗi lần như vậy lại mất vài lần tâm tư dỗ dành khuyên nhủ cô.
Tóc của cô đã sớm mọc dài, thế nhưng hắn vẫn len lén đặt trên bàn trang điểm của cô một cây lược bằng gỗ đào, hắn không nhìn thấy cô ném đi, thế nhưng hắn nhìn thấy trong thùng rác ở phòng ngủ, hắn nhớ chính mình sửng sốt hồi lâu, coi như là một đứa nhỏ cao hứng tưng bừng một hồi đi, thế nhưng lại đem hắn phụng phịu mắng một hồi...
Hắn lúc ấy hận không thể bóp chết cô, thế nhưng ngày hôm sau hắn lại như bị ma sui quỷ khiến len lén mua một cái mới, sau đó cô lại ném xuống, hắn xích nhiên cười, vẫn là mua, cô vẫn ngày ngày như vậy.
Về sau có một ngày, hắn phát hiện cô không có mất lược, cô sớm đã rời giường, hắn nhìn thấy cô ngồi trước bàn trang điểm, cầm cây lược gỗ đào chải trên mái tóc dài ấy, hắn ngồi trên giường nhìn cô, chỉ cảm thấy nếu cô vẫn chịu dùng nó, hắn là cả đời đều đối với cô thật tốt, nét mặt hắn thờ ơ, nhưng nhìn cô, hắn ngày đó lại hài lòng như một tên ngốc.
Hắn cho rằng cô cũng thực sự muốn hắn đối tốt với cô, bồi thường những năm tháng cô phải chịu ủy khuất, hắn cho rằng cô cũng cảm nhận được khổ tâm của hắn...
Hắn phối hợp với cô đến mệt nhọc, phôí hợp cùng cô đùa giỡn trả thù cha mẹ hắn, hắn nhìn cô ngẫu nhiên thực hiện được bộ dáng hài lòng, ai bảo mình lúc trước thiếu cô? Ai bảo mình phá hủy hạnh phúc của cô?
Hắn cho rằng, mấy ngày qua, cô vô cùng thân thiết, hai người thường thường chảy xuôi ở giữa ôn nhu cùng kiều diễm, ngay cả có bảy phần giả thì cũng có ba phần là thực đi.
Lúc hắn hạnh phúc nhất, vui sướng nhất, cô đối với hắn ôn nhu nhất, bỗng nhiên trong lúc đó, cô lại đâm hắn một đao.
Không chỉ như thế, cô thậm chí còn nhanh ý cười với hắn, đem đao nhỏ ở trong trái tim hắn hung hăng giảo một vòng.