Chương 129 : Có nguyện ý hay không làm người phụ nữ của tôi
"Thiệu Đình!" Mạn Quân trố mắt hồi lâu, lại bỗng nhiên đuổi theo, cô từ trước tới nay đều không có thái độ can thiệp vào những việc hắn làm, thế nhưng lần này, hắn một chút cũng không che giấu phẫn nộ cùng đố kị, cứ như vậy đem tất cả những suy nghĩ của mình viết ở trên mặt, Mạn Quân lại cảm thấy có chút không chịu nổi.
Cô bị không để ý đã thành thói quen, bị vắng vẻ cũng đã thành thói quen, thế nhưng cô không thể rời bỏ hắn, cô còn muốn làm vợ hắn, về nước lâu như vậy, hắn chậm chạp không chịu làm lễ đính hôn, hiện tại đã qua năm mới hơn một tuần, hắn đối với việc hôn lễ vẫn im lặng không đề cập đến, cha mẹ gọi điện đến nhắc nhiều lần, đều bị cô dùng các lý do qua loa tránh né, cô thực sự không biết làm cái gì bây giờ!
"Thiệu Đình, các người đã ly hôn, anh không nên xen vào chuyện của cô ấy có được không?" Mạn Quân mấy bước đuổi theo hắn, ở phía sau gắt gao ôm lấy hông hắn, cô run rẩy cầu xin hắn, như vậy hèn mọn, ở trước mặt hắn, cô giống như là bụi bặm trên mặt đất, đã thấp không thể thấp hơn.
Mạnh Thiệu Đình dừng bước, bởi vì phẫn nộ, cũng bởi vì có chút không biết tên cảm xúc, toàn thân hắn đều căng cứng lên, mà giờ khắc này thân thể mềm mại của Mạn Quân kề sát sau lưng hắn, lời của cô cầu xin hắn khiến thần trí hắn từng chút từng chút kéo lại.
Nói bao nhiêu lần, ở trong lòng cố nói bao nhiêu lần đều không hề thấy cô, chuyện của cô cùng hắn một chút quan hệ đều không có, chỉ cần cô cùng Thiệu Hiên không ở chung một chỗ, hắn liền đối với cô coi như không thấy, thế nhưng vì sao, một chút tin tức của cô, cũng còn đơn giản như vậy khơi mào lửa giận trong hắn?
Hắn cũng không phải một người không dễ khống chế cảm xúc, cũng không phải là một người hay phát giận, lại cũng không thích đem mặt trái của mình viết lên mặt, hắn trước cũng không có thói quen động thủ với phụ nữ, thế nhưng lúc đối mặt với cô, hắn vì sao cứ như vậy lần lượt phá lệ, làm cho mình phải hoài nghi chính mình!
Rốt cuộc con người nào trong hắn mới là con người thực sự của hắn
Một lần kia từ nhà Phó Tĩnh Tri trở về, trong đầu hắn có rất nhiều nghi vấn, cô vì sao nói ra những điều còn mập mờ trong quá khứ, hắn lúc đó không có cơ hội hỏi cho rõ ràng, sau cũng từng gọi điện thoại cho cha mẹ, cũng cho người âm thầm tra hỏi, thế nhưng sự việc đã trôi qua mấy năm, người biết chuyện cũng không nhiều, huống chi, mẹ hắn lúc đó đối đãi với Tĩnh tri cũng không tệ lắm, nếu không phải cô làm ra cái sự tình gì quá, cha mẹ cũng không thái độ thành ra như vậy đưa ra yêu cầu cô và hắn cùng ly hôn.
Hắn cảm thấy có chút hỗn loạn, một loại cảm giác tình cảm của mình bị người khác nắm trong tay thật sự không tốt, Mạnh Thiệu Đình dần dần tỉnh táo lại, bên cạnh hắn đã có Mạn Quân, hiện tại chạy đi đối với Phó Tĩnh Tri hỏi tội, Mạn Quân làm sao bây giờ?
Thế nhưng cảm xúc phẫn nộ không phải trong giây lát có thể đánh tan, trong lồng ngực cuồn cuồn luống cuống cần bột phát, ảnh chụp hiển nhiên là ảnh chụp, mà Đỗ Yên nổi tiếng khó thấy khó chụp, kí giả đã sớm đối với hắn chết tâm, bao nhiêu năm nay cũng không truyền ra chút chuyện xấu nào, thế mà hiện tại Tĩnh Tri vừa làm giáo viên dạy đàn dương cầm, liền bị người chụp ảnh hai người thân mật dùng cơm?
Kì thực tĩnh tâm suy nghĩ một chút, điểm đáng ngờ không khó nghĩ đến, thế nhưng hai người đàn ông này, một bị phẫn nộ thiêu đốt lý trí, một thống khổ gần chết, căn bản chưa từng nghĩ đến, phía sau màn đẩy tay đến tột cùng là mục đích gì.
"Thiệu Đình..." Thấy hắn trầm mặc không nói, Mạn Quân cũng có chút sợ hãi, cô nhẹ nhàng buông cánh tay ra, đôi môi hồng nhạt bị cô liều mạng cắn rõ ràng dấu răng, thoạt nhìn phát ra điềm đạm đáng yêu, Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy thần sắc ai oán của Mạn Quân, trong đầu dần dần lại hiện lên dung nhan Phó Tĩnh Tri khóc, khi nào thì bắt đầu, cô lúc khóc lúc cười, cứ như vậy từng chút từng chút một khắc nhập vào xương cốt hắn, dần dần ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn?
Hắn hận chính mình thay đổi! Càng hận, vì sao lại là cô...
Lúc trước rõ ràng hắn không nên có tình cảm với cô, hắn thậm chí còn có thể đưa ra đơn ly hôn trước khi cô làm cho hắn bộ dáng hồn bay phách lạc, thế nhưng bây giờ, đã năm năm, trong mắt cô cũng không bao giờ nhìn đến hắn, thái độ đối với hắn lạnh lùng, ngược lại hắn như một kẻ hồn vía không bình thường!
""Trở về đi." Mạnh Thiệu Đình hung hăng siết chặt ngón tay, hắn xoay người, thẳng lướt qua Mạn Quân hướng biệt thự đi đến, hắn không nên tùy ý duy trì những tùy hứng, hắn sắp trở thành chồng của người phụ nữ khác, vợ trước của hắn rút cuộc sống như thế nào, cùng hắn có quan hệ gì?
Mạn Quân ngẩn ngơ đứng ở trong vườn, khí xuân se lạnh, hoa cỏ đã bắt đầu nảy mầm, làm cho người ta sinh cảm giác vui sướng, nhưng cô lại không cảm giác được, đờ đẫn đứng ở nơi đó, xuyên thấu qua hoa viên quạnh quẽ, cô thấy hắn đi vòng vo, hướng dòng suối nhỏ, cô cảm thấy mắt có chút đau, dùng sức nháy mắt, thấy dễ chịu một chút, bóng lưng của hắn dung nhập trong bóng cây khô vàng, nhưng vẫn thấy rõ, cô như vậy yêu hắn, lúc nào, hắn ở trước mặt cô, cũng có thể là người bằng xương bằng thịt bình thường, vui buồn câu toàn đâu?
**********
Mạnh Thiệu Hiên một đường đua xe, khí xuân se lạnh thổi qua cửa sổ xe, thậm chí mui xe cũng bị hắn mở ra, gió lạnh run rẩy cũng không hề ngăn cản hắn đi tới, hắn lại cảm thấy đáy lòng lửa giận được làm lạnh, những cảm xúc luống cuống dần dần trở lại bình thường.
Tóc bị gió thổi dính vào trên mặt, hắn lại có một cảm giác khoái ý, một tay cầm lái, một tay kẹp sì gà, thỉnh thoảng, hắn không không để ý khói thuốc lá làm hắn sặc, ho có chút tê tâm liệt phế, thế nhưng hắn vẫn mặc kệ, cùng cô gặp mặt lần đó xong, hắn nghiện thuốc là càng nặng hơn, hơn nữa không phải là xì gà Cuba không được, nguyên bản bởi vì cô không thích, hắn từng cai thuốc, thế nhưng về sau, cô cũng không muốn xuất hiện trong cuộc sống của hắn, hắn chẳng lẽ cũng nhẫn tâm đem lạc thú duy nhất mai táng cùng cô?
Xe thể thao cấp tốc dừng lại, bánh xe trên mặt đất ma sát phát ra âm thanh chói tai, Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy Đỗ Yên phía xa xa ở bên biệt thự kiểu Trung Quốc, chỉ cần cô ở Đỗ gia, hắn nhất định có thể chặn được cô!
Đầu xuân hoàng hôn tới cũng rất nhanh, Mạnh Thiệu Hiên chỉ mặc một cái áo gió mỏng, trên cổ quàng một cái khăn quàng màu cà phê, hắn tựa nửa người trên chỗ ngồi trước, một tay tiếp tục hút thuốc, trong xe tràn ngập mùi thuốc là gay mũi, hắn lại cảm giác hoàn toàn bình thường, một đôi con ngươi đẹp nhìn chằm chằm hướng cổng biệt thự, không nhúc nhích.
Tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất, trời đất lúc đó như có phản quang kéo dài hơn ánh sáng, Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy Tĩnh Tri phía xa xa, cô lên một chiếc xe, biển số có chút quen mắt, là của Đỗ Yên.
Mạnh Thiệu Hiên bóp tắt tàn thuốc đứng dậy, hắn mở cửa xe bước xuống, chiếc xe kia vừa ra khỏi biệt thự, hắn trực tiếp nghênh đón.
Hắn kiếp này không biết sợ thứ gì, thế nhưng lúc này chặn đường cô, trong lòng có chút lo, cô có tức giận hay không?
Đã nói không nên gặp lại, đã quyết định làm người lạ, thế nhưng hắn chính là nhịn không được đối với cô quấn quýt không ngớt.
Đỗ Yên ngừng xe, chiếu đèn nhìn rõ Mạnh Thiệu Hiên, thế nhưng ánh sáng chiếu lên dung nhan tuấn mĩ lại không nhìn ra biểu tình gì, hắn cứ như vậy không kiềm chế được đứng đó, trên môi mơ hồ mang theo tức giận cười, Tĩnh Tri ngồi trong xe bất động nhìn hắn.
"Đỗ tiên sinh, tự tôi trở về được rồi." Không biết qua bao lâu, Tĩnh Tri chậm rãi mở miệng, hắn nhất định là nhìn thấy tin tức nên mới đi tìm cô, cô như vậy đối với mọi người là người vô liêm sỉ, hắn nhìn cô như thế nào?
Cô bỗng nhiên có chút sợ hãi.
"Trên đường cẩn thận, có việc gì gọi điện cho tôi." Đỗ Yên rất lịch sự mở miệng, thấy cô tháo dây an toàn ra, một khắc mở cửa xe kia, Đỗ Yên bỗng nhiên gọi cô: "Tri Tri, rất xin lỗi, tôi khiến cô phiền phức, cô cùng Mạnh tiên sinh nói chuyện cho tốt, đem sự tình nói rõ ràng, nếu như cần tôi giúp, quyết không từ chối."
"Vâng." Tĩnh Tri cảm kích cười, mở cửa xe đi xuống.
Cô vừa xuống xe, Mạnh Thiệu Hiên lập tức vọt tới, hắn kéo cổ tay cô đi, cũng không liếc nhìn Đỗ Yên một cái.
"Mạnh Thiệu Hiên, anh làm cái gì!" Tĩnh Tri bị bộ dáng thô lỗ của hắn làm cho tức giận, khí lực của hắn rất lớn, cổ tay của cô cơ hồ đều muốn bị hắn bó nát.
Hắn kéo cô thẳng đến xe của mình mới dừng lại, một đôi tròng mắt tinh lượng một mảnh nhìn Tĩnh Tri, khóe môi cũng nhếch lên, tràn ngập tiếu ý làm cho Tĩnh Tri không khỏi cả kinh.
Một lát sau, Mạnh Thiệu Hiên bỗng từ trong túi lấy ra một sấp tiền, hắn như vậy căng môi cười, đem toàn bộ tiền lung tung rắc trong lòng Tĩnh Tri, Tĩnh Tri thần tình kinh ngạc, hắn lại bá đạo cực kì hung hăng mở miệng: "Cô cần tiền, tôi cho cô, cô muốn bao nhiêu, tôi cho cô bấy nhiêu, đây là toàn bộ tiền gửi ngân hàng, nếu như không đủ, nếu như cô không hài lòng, tôi đem nhà, xe, toàn bộ cổ phần của tôi ở Mạnh Gia đem bán, cho dù là táng gia bại sản, chỉ cần cô nói muốn, tôi tuyệt đối không lắc đầu, Phó Tĩnh Tri, nếu như tôi cũng làm như vậy, cô có nguyện ý không làm người phụ nữ của tôi!"