Đột biến
Tĩnh Tri hoảng hốt, trong vô thức, cô cũng muốn hỏi một tiếng, anh không sao chứ, bốn chữ ngắn ngủi nổi lên trong cổ họng hồi lâu, nhung lại không nói ra khỏi miệng.
Coi như hắn là vì cô bị đau lần này, thì thế nào?
Sớm đã có người vì cô làm rất nhiều điều. Nếu nói là cảm động, thì càng có nhiều người đáng để cô cảm động hơn.
"Bá mẫu, Tĩnh Tri là con gái người, người thế nào lại hạ thủ độc ác như vậy?" Đại não Mạnh Thiệu Đìnhmột trận mê muội, hắn hung hăng cắn chút đầu lưỡi, mới thấy thanh tỉnh một chút, hắn hai tay ôm Tĩnh Tri, đem cô ngăn ở phía sau, đáy lòng tuy có tức giận, không quen nhìn tác phong hành động của Tống Như Mi, nhưng vẫn là nhẫn nại lễ phép mở miệng.
"Mạnh Thiệu Đình, anh đi nhanh đi, đây là chuyện nhà chúng tôi, không quan hệ đến anh." Tĩnh Tri đang yên lặng mở miệng, ngón tay nhỏ yếu hung hăng đem cánh tay hắn đẩy ra, mặt lạnh lùng biểu hiện rời khỏi ngực hắn.
"Còn muốn chạy? Mày đem Chính Thì trả lại cho tao rồi lại nói!" Tống Như Mi cười lạnh một tiếng mở miệng nói giọng kêu la!
Tĩnh tri bước về trước hai bước, Mạnh Thiệu Đình vô thức kéo cô, lại bị cô né tránh, cô ở trước mặt Tống Như Mi chậm rãi quỳ xuống: "Mẹ, người đánh con cũng tốt, mắng con cũng tốt, lần này là lỗi của con, con không nên để hắn vào, cũng không nên cùng hắn không minh bạch, thế nhưng con cam đoan với người, con cùng hắn cái gì cũng không phát sinh, sau này cũng tuyệt đối không có bất kỳ liên quan, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với người nào của Mạnh gia, mẹ, nếu như người còn cảm thấy chưa hả giận, liền đánh mắng con, thế nhưng không đáng đối với một người ngoài như hắn động thủ, nếu như hắn có gì không hay xảy ra, người nhà Mạnh gia nhất định không bỏ qua cho chúng ta, mẹ, con đã mất cha, người là người thân duy nhất, con không muốn mất đi người, con chỉ hy vọng người bình tĩnh một chút, cho hắn đi đi."
Thanh âm Tĩnh tri ôn nhu, từ đầu đến cuối đều là gợn sóng không sợ hãi, một đoạn nói này, chợt vừa nghe như là đang vì hắn giải vây, nhưng Mạnh Thiệu Đình nghe xong lại rõ ràng minh bạch, ở trong mắt cô, hắn chỉ là một người ngoài mà thôi, cô khuyên can Tống Như Mi không động thủ với hắn, bất quá chỉ là không muốn chọc thị phi, căn bản không phải là quan tâm đến sống chết của hắn.
Coi như hắn dưới tình thế cấp bách bảo vệ cô, lòng của cô cũng không có mảy may cùng dao động.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, bất giác nảy sinh ác độc cười lạnh một tiếng, hắn xoay người hướng ngoài rời đi, đi tới trước bàn, nhìn thấy đống đồ mà hắn đã chạy đông tây mua được, không khỏi một cước đá vào trên bàn, một đống hỗn độn rơi xuống, hắn cũng không nhìn, xoay người liền hướng bên ngoài đi.
Tay đút trong túi áo gió, hai thanh lược sa sỉ đâm vào lòng bàn tay đau nhói, hắn không biết chính mình vì sao, lại liều mạng nhịn được xúc động đem lược ném xuống đất, từng bước một đi ra ngoài.
Phương Tiến đứng ở cửa, sắc mặt âm u bất động, thời khắc Mạnh Thiệu Đình đi tới, hắn vô ý thức khiêm tốn cười một chút, Mạnh Thiệu Đình chỉ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đang muốn đi qua, bỗng nhiên nghĩ đến vừa nghe qua hai lần tên Phương Tiến này, lại nghe Tĩnh Tri cùng Tống Như Mi nói cô phải lập gia đình, hiển nhiên Phương Tiến chính là đối tượng kết hôn. Không khỏi nhìn hai mắt Phương Tiến, cười càng phát ra cung kính, Mạnh Thiệu Đình thấy hắn như vậy, đáy lòng càng xem thường.
Dự bị xuống lầu, lại nghe được tiếng Tống Như Mi chửi rủa sau người, còn Tĩnh Tri mềm giọng nói, Mạnh Thiệu Đình nghe lại thấy chói tai, cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Tiến cất giọng nói: "Tôi cùng Tĩnh Tri ly hôn năm năm, nghe nói năm năm này, cô ấy cũng nói qua mấy lần, mấy ngày hôm trước còn cùng em trai ta cùng một chỗ, thế nào hiện tại lại muốn gả cho anh? Bất quá, an định cũng là chuyện tốt, chúc mừng các người!"
Hắn nói xong thẳng bước xuống lầu, lưu lại Phương Tiến vẻ mặt hết xanh lại trắng đứng đó, một đôi con ngươi âm u hung hăng liếc Tĩnh Tri một cái, một lát sau mới nhìn sắc mặt trắng bệch của cô tàn bạo nói: "Tôi mặc kệ trước cô thế nào, hiện tại cô phải gả cho tôi, cho rằng tôi thành thật, mà ở bên ngoài câu tam đáp tứ..."
Lời nói của hắn còn chưa hết, lại thấy Tống Như Mi sắc mặt vàng như nến, cổ họng khò khè khò khè vang lên, Tĩnh Tri sợ hãi, hai tay liền đỡ bà: "Mẹ, người làm sao vậy..."
Tay cô vừa mới động đến người Tống Như Mi, bà lại một phen đem đẩy cô ra, lảo đảo đi hai bước, phù phù thoáng cái đã ngã ngồi trên mặt đất, Tĩnh Tri kinh hãi bổ nhào đến ôm lấy bà, muốn đem bà kéo đến, sắc mặt Tống Như Mi lại trắng bệch, nhắm mắt cắn răng không có một chút phản ứng, Phương Tiến cũng kinh hãi: "Tôi cõng bà xuống, cô nhanh đón xe."
Tĩnh Tri nghe xong lời này hoảng loạn như bắt được một cọng rơm cứu mạng, cô ra sức gật đầu, bò dậy hướng dưới lầu chạy đi, chạy ra khỏi nhà trọ cũng vừa thấy xe của Mạnh Thiệu Đình ra khỏi tiểu khu, Tĩnh Tri chạy nhanh ra ngoài, vừa mới có xe taxi qua, cô cuống quýt ngăn lại, mà Phương Tiến cũng cõng Tống Như Mi xuống lầu, hai người đem Tống Như Mi đặt ở ghế ngồi sau, liền cấp tốc hướng bệnh viện đi.
Đèn phòng cấp cứu tắt, Tĩnh Tri cơ hồ không trụ nổi, tưởng cũng có thể đi theo mẹ.
"Bệnh nhân bị đột phát cơ tim tắc nghẽn, đã cấp cứu qua không còn đáng ngại, thế nhưng...Rất xin lỗi, bệnh nhân ngã sấp, bị thương dây thần kinh ở eo, có thể sẽ dẫn tới nửa người dưới tê liệt..."
Bác sĩ vừa mới nói đến đây, Phương Tiến thoáng cái cắt ngang lời bác sĩ, vội vã mở miệng hỏi: "Bác sĩ, vậy có thể chữa trị khỏi được không? Muốn chữa khỏi mất bao nhiêu tiền?"
Bác sĩ nhìn hắn một cái hỏi: "Anh cùng bệnh nhân có quan hệ gì?"
Phương Tiến nói quanh co một hồi, lại nói: "Tôi là hàng xóm của bà ấy."
Tĩnh Tri vừa nghe lời này không khỏi cả kinh, cô xoay mặt nhìn Phương Tiến, hắn lại xoay mặt qua chỗ khác không nhìn cô.
"Như vậy à, bệnh này khó nói lắm, có người mấy tháng là khỏi, có người lại nằm cả đời..."
"Cả đời, đây chẳng phải là cái không đáy?" Phương Tiến kinh hãi, bác sĩ đi ra, hắn do dự chỉ chốc lát, xoay người đối mặt với Tĩnh Tri mặt đang trắng bệch nói: "Tĩnh Tri, không nghĩ thành ra như vậy, tôi cũng rất khổ sở, thế nhưng điều kiện của tôi cô cũng biết...Cái kia, xin lỗi, chúng ta vẫn là, tạm thời không nên kết hôn đi. Còn có, tiền viện phí vừa rồi tôi đã nộp, cô không cần đưa tôi, thế nhưng đồ trang sức...Mấy ngày nữa tôi tới lấy đi. Tĩnh Tri, vậy tôi về trước đã, cô cũng đừng quá khó qua..."
Thế đạo rất bẩn, nhân tâm càng bẩn hơn
Tĩnh tri lo sợ không yên, thấy hắn một đường đi rất nhanh, lại như là đang tránh ôn dịch, cô lại nhẹ nhàng cười một chút, trong dự đoán không có khổ sở hay phẫn nộ, trái lại là cảm giác nhẹ nhõm, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vào trong phòng bệnh, mẹ cô còn đang mê man, Tĩnh Tri nhờ y tá trông nom hộ một hồi, cô liền chạy ra ngoài mua chút đồ ăn cho mẹ.
Đã là chín giờ tối, Tĩnh Tri phải đi thật xa, mới tìm được một tiệm cháo, cô mua một ít cháo bổ dưỡng nhẹ nhàng để trong bình giữ ấm rồi quay trở lại bệnh viện, vừa mới lên cầu thang, nghe thấy trong phòng bệnh truyền ra tiếng thét chói tai cùng tiếng đập phá đồ, Tĩnh Tri không khỏi căng, nhưng vẫn là bước nhanh đến đẩy cửa vào...
Trong phòng bệnh một mảng hỗn độn, Tống Như Mi đã tỉnh, bà nằm ở trên giường, gương mặt gầy khô lại càng trở nên mờ mịt, y tá ở một bên không có biện pháp, nhìn thấy Tĩnh Tri vào, dặn dò đôi câu rồi vội vàng đi ra.
Tĩnh Tri đem bình giữ ấm để xuống bàn, bước qua mặt sàn đầy mảnh vỡ thủy tinh cùng chăn gối, cô có chút sợ hãi, coi như lúc này mẹ không thể động được, trong tiềm thức cô vẫn là rất sợ hãi.
Thời gian trước lúc cô vắng nhà, cô cũng nghe hàng xóm láng giềng nói, mẹ cô tính tình không tốt, tinh thần khẳng định là có vấn đề, cô cũng muốn khuyên mẹ đi bệnh viện, nhưng bà chỉ hung hăng mắng cô một trận, nói mình không phải là bệnh tâm thần!
Nhưng tinh thần bà ngày một đi xuống, tính tình ngày càng hung bạo, càng hay đánh cô tàn bạo hơn, vì thế thấy mẹ tức giận, trong tiềm thức cô luôn muốn lui về phía sau trốn đi.
"Mẹ, người đã tỉnh...Có đói bụng không? Con mua cháo về rồi..." Tĩnh Tri đứng ở trước giường bệnh cách đó không xa, nhẹ nhàng hỏi, một đôi con ngươi đen nhánh mang nhiều thống khổ, mà khi đứng trước mặt mẹ vẫn làm ra bộ dáng không có việc gì.
"Phương Tiến đâu?" Tống Như Mi nét mặt vàng như nến chậm rãi nhìn sang, đôi con ngươi mờ mịt, thanh âm trầm thấp khàn khàn, Tĩnh Tri nghe mà thấy chua xót trong lòng nói không nên lời, cô hơi cắn môi một cái, miễn cưỡng cười nói: "Mẹ, con cùng Phương Tiến thay ca, anh ấy về, ngày mai sẽ qua đây."
Tống Như Mi nghe không vào, ra sức lắc đầu: "Tĩnh Tri à, con đừng lừa gạt ta, hắn sẽ không tới đúng không?"
Tĩnh Tri cảm thấy viền mắt một trận đau nhói, cô đến gần hai bước, ở trước mặt Tống Như Mi ngồi xuống, con ngươi trong suốt một mảnh, cô định nói gì, nhưng âm thanh lại không phát ra được "Mẹ..."
"Hoạn nạn biết người có tâm." Tống Như Mi nhắm mắt, hơn nửa ngày, bà mới nhẹ nhõm nói một câu.
Tĩnh Tri cúi đầu ngồi đó, cố nén đau khổ không cho mình khóc lên, mấy ngày qua, nước mắt cô đã lưu quá nhiều.
"Quên đi, nếu không phải lo lắng con không ai thèm lấy, không phải hắn là người duy nhất chịu lấy con, ta cũng không muốn con gả cho hắn, gả cho hắn, thực sự là ủy khuất con..." Tống Như Mi ngữ khí mặc dù lạnh lùng, nhưng vẫn có phần ôn nhu, Tĩnh Tri chưa bao giờ nghe được trong miệng bà nói một lời tán thưởng, lúc này nghe lời đó, lại không nhịn được, thoáng cái cô khóc lên: "Mẹ, con không lấy chồng, con theo mẹ, chăm sóc mẹ...Mẹ đừng đuổi con đi, con sẽ cả đời ở bên cạnh mẹ..."
Tống Như Mi hiếm khi không phát giận, mí mắt bà ươn ướt, thấy đôi vai gầy yếu của Tĩnh Tri kịch liệt run rẩy, mẹ và con gái liền tâm, coi như bà đã từng hận cô tận xương, hận cô liên lụy bà, nhưng lúc này bà vẫn nhẹ nhàng đè bả vai cô xuống: "Tri Tri...Thân thể của ta ta biết, ta còn có thể sống mấy ngày đâu, chờ ta chết, một mình con lẻ loi làm sao bây giờ? Mẹ không tìm cho con một nhà khá giả, mẹ chết cũng không nhắm mắt a..."
Tống Như Mi dần dần ướt viền mắt, bà kì thực biết mình có bệnh, thế nhưng thỉnh thoảng những lúc thanh tỉnh, bà cũng sẽ hối hận, cũng sẽ đau lòng Tĩnh Tri, nếu là năm năm này sống an nhàn sung sướng dưỡng bệnh, nói không chừng bà đã khỏi rồi, thế nhưng cuộc sống sa sút trầm trọng, làm cho bà cơ hồ không có thời khắc yên tĩnh.
"Mẹ, con thật sự không muốn tái giá, thế đạo này rất bẩn, nhân tâm càng bẩn hơn, nếu như một mình con có thể sống sạch sẽ, mẹ, con là sẽ không quay đầu lại..."
Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, cô lau nước mắt, trong con ngươi trầm tĩnh có quật cường cố chấp, nhưng cũng lại là yên tĩnh lạ thường, cô cười một chút, nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh như băng của Tống Như Mi, cúi đầu, lông mày run rẩy, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con đi theo cha lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, tính tình ông ấy tốt như vậy, nhưng con lại không học hỏi được chút nào, con dọc sách nhiều năm như vậy, lại đem mình thành đồ ngốc, thế đạo này, người tốt sống không lâu, người ác lại sống ngàn năm, chúng ta có thể có phương pháp gì đây?"
"Mẹ, con cũng giãy giụa, cũng nghĩ tới trả thù, nghĩ tới phản kháng, thế nhưng những lúc đêm khuya thanh tĩnh, con nhắm mắt nghĩ lại lúc trước, tất cả quá khứ thống khổ, nếu như con còn nghĩ về quá khứ, sẽ chỉ làm con khổ hơn nhiều, vì thế vẫn là nên quên đi. Mẹ, con không muốn biện giải cho mình nhiều, con chỉ muốn nghiêm túc nói cho người biết, con thật không có làm xấu mặt cha, mặc dù tâm trí con đã từng u mê, thế nhưng bây giờ con đã nghĩ ra, con không cầu mong tình yêu xa vời, lấy chồng hay không đối với con cũng không sao cả, con trước kia là một đứa con gái bình thường, hiện tại cũng chỉ là một người đàn bà bình thường, con bây giờ cũng không so với bất luận kẻ cao quý nào, trên đời này, có bao nhiêu người có cuộc sống bình thường, vì sao chúng ta không thể như vậy?"
Tĩnh Tri cúi thấp người hơn, đem mặt dán trong lòng bàn tay mẹ, nhẹ nhàng nỉ non: "mẹ, con biết trong lòng người thống khổ ủy khuất, thế nhưng con so với mẹ còn đau thương mười phần trăm phần, chí ít mẹ cùng cha còn thật lòng yêu nhau, cha cứ như vậy yêu mẹ. Mà con, yêu một người lãnh khốc vô tình, con còn tự phụ cho rằng tất cả có thể do con khống chế, con cho rằng một ngày nào đó hắn cũng yêu con, thế nhưng về sau, hắn đưa đơn ly hôn, cha ra đi, đứa nhỏ cũng không có, con mới minh bạch chết tâm, con chỉ si tâm vọng tưởng, mà người si tâm vọng tưởng sao có kết cục tốt đây? Thế nhưng nói con bỏ qua, con chịu trừng phạt cũng đủ rồi, nhiều năm như vậy, mẹ đối với con như thế nào, con đều chịu đựng, bởi vì người là mẹ con, con yêu nhất mẹ, thế nhưng, nếu người cũng không tin, không yêu con, con sống còn có ý nghĩa gì đâu?"
Tĩnh Tri nói lâu như vậy, Tống Như Mi đều không trả lời, cô ngẩng đầu, lại nhìn thấy mẹ đã ngủ, Tĩnh Tri có chút giật mình, một hồi sau, cô mới khẽ cười cười tự giễu, buông tay ra, đứng lên đi về phía cửa sổ, bầu trời đêm thành thị rất sáng, cô tin tưởng vững chắc, tương lai của cô cũng sẽ đầy ánh sáng như vậy.
Một khắc Tĩnh Tri đứng dậy kia, trong đáy mắt đóng chặt của Tống Như Mi chảy xuống dòng nước mắt, bà im lặng lau đi, nhưng mà nước mắt vẫn cuộn trào mãnh liệt không ngừng tràn mi...
********
Phòng bệnh không có giường nào trống,Tĩnh Tri buổi tối cũng không có chỗ ngủ, chỉ có thể ở trước giường mẹ nằm úp sấp một hồi, mẹ đang ngủ hồi sau, Tĩnh Tri ăn một bát cháo liền đi ra ngoài, ở đây điều kiện không phải rất tốt, gia đình bệnh nhân sát vách đang ầm ĩ, Tĩnh Tri không khỏi nghĩ biện pháp đổi cho mẹ phòng bệnh tốt hơn.
Đẩy cửa ra, ghế dài trên hành lang đầy người nằm, Tĩnh Tri không muốn nghe âm thanh lộn xộn, liền cúi đầu hướng cuối hành lang đi đến...
"Tống tiểu thư?" Cô mới đi được một đoạn, chợt nghe một thanh âm thuần hậu trầm ấm vang lên sau lưng, vô ý thức quay đầu lại lại thấy Đỗ Yên- Tổng giám đốc của Thịnh Hâm đứng cách đó không xa, Tĩnh Tri có chút giật mình, nhưng vẫn bước qua lễ phép chào hỏi: "Đỗ tiên sinh, xin chào."
"Đã trễ thế này cô thế nào mà đến bệnh viện? Chỗ nào không thoải mái sao?" Hắn như là một trưởng bối ôn hòa quan tâm mở miệng hỏi, Tĩnh Tri thấy đi sau hắn còn có mấy bác sĩ, có chút không được tự nhiên cúi thấp đầu: "Là mẹ tôi nằm viện."
"À, mẹ cô không có việc gì chứ?" Đỗ Yên xoay người ý bảo mấy thuộc hạ đi xuống trước, thẳng thắn qua bắt chuyện cùng Tĩnh Tri.
Từ lần trước nói chuyện công việc đến giờ, hắn đã lâu chưa gặp lại cô, chuyện trước là Nhất phẩm Tĩnh Hiên thay đổi người đàm phán với hắn, hắn cũng hỏi mấy người xem Tống Tri Tri đã đi đâu, thế nhưng những người đó cũng không rõ lắm, cũng là không giải quyết được gì.
Tĩnh Tri vành mắt đỏ lên, cố gắng gượng cười chậm rãi mở miệng: "Không có việc gì, chỉ là phải nằm viện quan sát mấy ngày."
Đỗ Yên đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trong hành lang truyền đến tiếng y tá: "Người nhà Tống Như Mi ở đâu?"
Tĩnh Tri cuống quýt đáp, y tá nghe thấy cầm một sấp giấy tờ thật dày đưa cô: "Trước đi thanh toán phí đi."
Tĩnh Tri tiện tay lật lật, sắc mặt liền trắng, mặc dù con số không phải rất dọa người, thế nhưng cô căn bản bây giờ đến tiền lẻ còn không có!
Đỗ Yên đã sớm nhìn ra thần sắc của cô, tay cầm sấp giấy tờ trong tay cô cười cười nói: "Tống tiểu thư, mẹ cô nằm viện cần phí dụng, trước cứ ghi vào danh nghĩa của tôi đi."
Nói xong cũng không chờ cô trả lời, liền lấy danh thiếp đưa cho y tá, ôn nhu nói: "Hãy giúp tôi giải quyết một chút thủ tục nằm viện của Tống nữ sĩ đi."