Yên lặng quan tâm
Ngụy Hai vừa nhìn xuống, không khỏi mừng thầm, liền đánh ánh mắt hài lòng nhìn Vi Vi, Vi Vi cũng lanh lẹ, bên tai Mạnh Thiệu Hiên mềm giọng nói: "Tam thiếu, không em đưa cho ngài đến phòng khác?"
Mạnh Thiệu Hiên tay đặt trong túi, ngón tay siết chặt, vật cứng rắn một chút một chút cảm giác ma sát hắn, hắn chỉ cảm giác tâm mình có một chút đốt lên, Phó Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri...
Em có biết hay không tôi có bao nhiêu hận em!
"Bỏ đi!" Một khắc Vi Vi kéo hắn lên, hắn bỗng nhiên vung một cái tát đem Vi Vi đẩy ra, liền đứng dậy đi, Ngụy Hai trừng mắt há miệng, đuổi hai bước: "Tam thiếu?"
"Sau này anh tìm gái đừng gọi tôi nữa, nếu không bạn cũng không làm được!"
Mạnh Thiệu Hiên phịch một tiếng đóng cửa lại, thiếu chút nữa đập vào mặt Ngụy Hai, hắn giật mình một hồi, ảo não vỗ vào trán mình: "Con bà nó, có gái cũng không dùng..."
************
Hôm nay tuyết lớn, vì hắn vừa về nước, tất cả công việc còn chưa kịp tiếp nhận, vì thế người khác càng vội, nhưng hắn lại càng nhàn hạ.
Mạnh Thiệu Đình ở thư phòng lên mạng, Mạn Quân không biết mọi người vội cái gì, hắn xem trang web một hồi, bỗng nhiên trên vai một đôi tay nhỏ bé dịu dàng, Mạnh Thiệu Đình vô thức đóng trang web, Mạn Quân lại cầm tay hắn, cúi thấp đầu: "A, anh thời gian này rụng tóc hay sao?"
Sắc mặt Mạnh Thiệu ĐÌnh trầm xuống, đẩy Mạn Quân ra, trầm giọng nói: "KHông có/"
"Vậy vì sao anh đang xem cách làm thế nào mọc tóc?" Mạn QUân có chút hoài nghi nhìn hắn, ngón tay nghịch tóc , ôn nhu hỏi.
"À, xem cho một người bạn." Mạnh Thiệu ĐÌnh hời hợt một câu, đẩy Mạn Quân đứng lên, cánh tay thon dài lười nhác đưa ra, Mạnh Thiệu Đình đứng trước cửa sổ hút một điếu thuốc, ngoài cửa sổ đầy trời tuyết trắng, ánh mắt hắn nhìn sang dòng suối nhỏ phía bên, thế nhưng tuyết đã đọng đầy, không còn nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp thường ngày.
Điếu thuốc trong tay bất động, gương mặt lạnh lùng tuấn dật hé ra một tia nhỏ, trong mơ hồ có mơ hồ hình ảnh, một thân ảnh nho nhỏ đơn độc đứng ở dòng suối nhỏ đó, một người yên lặng làm một người tuyết, trên mặt tuyết viết một hàng chữ.
Khi đó trong lòng cô ấy đang suy nghĩ gì? Cách năm năm, hắn mới chợt phát hiện, hắn đối với cô ấy như vậy không biết.
Hồi đó, hắn nói qua một câu nói, một người đàn ông càng không hiểu một người phụ nữ, thì người phụ nữ đó càng đáng hứng thú.
Nói xong câu nói kia không lâu, hắn liền đi công tác Mỹ, sau đó...
Mạnh Thiệu ĐÌnh chỉ cảm thấy trái tim khó chịu nói không nên lời, nếu như Phó Chính Tắc không nóng lòng mốn thoát khỏi tình cảnh do đó bị đối thủ lợi dụng, nếu như Phó gia không phá sản, nếu như ba mẹ hắn đều thích Tĩnh Tri, nếu như đứa nhỏ...còn ở đó, có phải hiện tại, bọn họ còn giống như trước ở cùng một chỗ?
"Thiệu Đình, anh có thể giới thiệu cho bạn của anh không nên dùng lược plastic, mà dùng bằng lược sừng tê giác hoặc bằng gỗ nha, nghe nói thường xuyên dùng như vậy, da đầu mới có lợi, còn có thể mọc nhiều tóc nha."
Mạn Quân một bên lên mạng tìm tòi, một bên quay đầu nhìn Mạnh Thiệu ĐÌnh híp mắt nói.
"À, anh sẽ nói cho bạn biết." Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy ngón tay hơi nóng, hắn giật mình bóp tàn thuốc, xoay người sang chỗ khác...
"Bạn anh mấy ngày trước gặp cướp, bị người ta túm làm tóc rụng mất một mảng, tình huống như vậy phải làm sao?" Mạnh Thiệu ĐÌnh đi tới trước máy vi tính, cúi người xuống nhìn Mạn Quân, ngón tay tinh xảo gõ ở trên bàn.
"Em cũng không tìm được loại này." Mạn QUân tìm tòi kết quả, nghĩ nghĩ nói: "Em cảm thấy người còn trẻ, trao đổi chất đều rất tốt, chỉ cần ăn nhiều táo đỏ, đào hạch, mè đen..., đúng rồi, nghe nói nấu nước gừng gội đầu sẽ nhanh mọc tóc, gừng có tác dụng giúp tóc mau dài!"
"Uhm, anh nhớ rồi, anh bảo cô ấy làm xem có hiệu quả không." Mạnh Thiệu ĐÌnh moọt bên đáp lời, một bên liền đi lấy sáo khoác, Mạn Quân nhìn bộ dáng hắn muốn đi ra ngoài, hoảng cầm áo khoác qua: "Thiệu ĐÌnh, anh muốn đi ra ngoài sao."
"Uh, có việc phải xử lý một chút." Mạnh Thiệu Đình cúi đầu nút áo, mi mắt cũng không nâng lên đáp.
"Anh không phải hôm nay không có việc gì sao?" Mạn Quân sắc mặt có chút trắng, cẩn thận từng ly từng tý hỏi.
Mạnh Thiệu Đình đang nút áo dừng một chút, sắc mặt không thay đổi nói: "Chợt nhớ ra anh cả hôm qua nói buổi chiều qua đó."
"Uhm, tối hôm đó lại tới dùng cơm sao?" Mạn Quân cùng hắn đi ra ngoài, lúc tiễn hắn xuống lầu hỏi.
"Đến lúc đó sẽ gọi điện cho em." Mạnh Thiệu ĐÌnh nói: "Em đừng ra, bên ngoài lanh, quay vào đi."
Hắn trước sau như một thân thiết nhưng lại lãnh đạm, Mạn QUân ồ một tiếng, nhìn hắn đi ra ngoài, trong lòng bàn tay cô có điểm đau nhói, hắn đang lừa cô.
Có phải bộ dáng của cô rất dễ lừa? Bởi vì quá nhu nhược quá tự ti, quá thiện lương, vì thế...Có thể không kiêng nể gì bị hắn làm tổn thương?
Bạn bè cái gì, là Phó Tĩnh Tri, cô mặc dù ngốc, thế nhưng thận trọng, cô nhớ rõ trên sàn nhà phòng bệnh rơi xuống một nhúm tóc thật dài, là hắn làm rụng, hắn cuối cùng hối hận, đau lòng....
Mạnh Thiệu ĐÌnh lái xe đi ra, gọi điện thoại cho trợ thủ hỏi rõ ràng nơi có bán lược gỗ đào xịn hoặc lược tê giác.
Sau khi đến, cửa hàng lớn như vậy lại không có khách hàng, Mạnh Thiệu ĐÌnh đối với những thứ này cũng dốt đặc cán mai, thẳng đem cây lược gỗ cùng sừng trâu đắt nhất mua, A Thành cũng theo lời hắn nói đi Wal- Mart mua một đống hạch đào, mè đen các loại, Mạnh Thiệu ĐÌnh đem tất cả lên xe, hướng nhà Tĩnh Tri mà lái tới.