Mẹ hài lòng, mẹ đương nhiên hài lòng, đến mức này, con còn chọn! Tiểu Phương kia điểm gì không tốt? Không phải mẹ nói con, con cùng hắn, thật là phúc của con! Hắn là cán bộ nhà nước, có phòng ở có việc làm, vẫn là hôn nhân đầu, con còn muốn như thế nào nữa?"
"Là, mẹ, con rất hài lòng." Tĩnh Tri không muốn nghe mẹ nói lải nhải nữa, cuống quýt chặn đứng lời của bà, vòng vo đề tài khác: "Chúng ta còn đi xem phòng không?"
Tống Như Mi chân mày giương lên, bước chân càng mau: "Tiểu Phương ba mẹ đều mất, chờ các con kết hôn, mẹ cũng chuyển qua đó, nấu cơm giặt giũ hộ cũng đỡ vội..."
"Mẹ..." Tĩnh Tri muốn nói điều gì, Tống Như Mi đã xoay người đi, câu nói vừa dứt: "Mẹ cùng bà Diêu hẹn nói chuyện, con về trước đi."
Tri Tri cùng Phương Tiến chọn ngày hai mươi tám tháng chạp đính hôn, cô không có bạn bè, bởi vì không muốn liên quan cùng Mạnh Thiệu Hiên, cũng không muốn hắn biết việc cô đính hôn, nên giấu hắn, Tĩnh Tri cũng không báo Lâm Thi.
Mà Phương Tiến hình như cũng không có bạn bè, chỉ có mấy người họ hàng thân thích ở xa, còn hai ba đồng nghiệp qua, bọn họ nhìn thấy Tĩnh Tri, đều biểu hiện là giật mình, sau đó bàn luận xôn xao, thường nhìn chằm chằm cô mấy lần, cũng không biết đang nói cái gì.
Tĩnh Tri không để ý, trong nhà hàng rất đơn giản, xếp hai bàn tiệc đều không quá nhiều, trên người cô mặc bộ sườn xám màu đỏ, hoa trên đầu thoạt nhìn cũng không cảm xúc, thỉnh thoảng ánh đèn chiếu xuống vết bẩn mơ hồ, Tĩnh Tri cũng hoàn toàn không để ở trong lòng.
Gả cho người nào cũng không chọn, còn để ý này đó đến vật ngoài thân sao?
Phương Tiến xác thực rất hào phóng mua cho cô trang sức, thế nhưng không biết là kiểu gì, thủ công cực kì thô ráp, thoạt nhìn tỷ lệ cũng không tốt, Tĩnh Tri vẫn là không để ý, mẹ cô bảo cô mang theo cô liền mang, có quan hệ gì đâu.
Tiệc rượu thật bình thường, Tĩnh Tri chú ý tới lão hàng xóm nhà mình, ăn đầu cũng không ngẩng lên, mà Phương Tiến cùng các đồng nghiệp quả nhiên là ăn không quen, chọc đũa mấy cái rồi cũng không cử động nữa, Phương Tiến uống chút rượu, mặt đỏ dọa người, Tĩnh Tri lén nhìn hắn, lại cảm thấy thoạt nhìn hắn không giống người tốt, trong ánh mắt thỉnh thoảng nhìn có tia hung dữ.
Tri Tri đáy lòng có chút giật mình, cô ăn không vô uống một ngụm nước, bị mấy đồng nghiệp của Phương Tiến mời rượu, trên mặt thêm phấn hồng, ửng đỏ mà lại mê người, mấy đồng nghiệp đẩy Phương Tiến, cực kì hâm mộ nói: "tiểu tử nhà anh thật có phúc, vợ cậu bộ dáng này đi ra ngoài thật sự là nở mày nở mặt!"
Phương Tiến nghe mấy lời này hiển nhiên rất ca hứng, say khướt chạy đến trước mặt Tĩnh Tri, liếc măt một cái nhìn sang, người phụ nữ này xác thực là đẹp, nhưng trong lòng nghĩ đến,nếu không phải cô là loại phụ nữ như thế nào, hiện tại thế nào cũng không đến lượt hắn!
Nghĩ đến đây, có chút không vui, cũng may còn chưa say quá, giảm thấp âm thanh nói với Tĩnh Tri: "Ngày mai em đừng đi làm, phụ nữ nên ở nhà chăm lo gia đình!"
Tĩnh Tri không thích bị hắn sắp xếp, nhưng vì nhiều người, nên không nói thêm gì, liền gật gật đầu, Phương Tiến nhìn cô gật đầu, lúc này mới hài lòng rời đi.
Buổi tiệc rất nhanh liền tan, hiển nhiên Phương Tiến cũng không thích giao tế, hắn cùng mấy đồng nghiệp cũng không náo, chín giờ phải trái đều đứng lên về nhà, Tĩnh Tri cùng Phương Tiến và mẹ tiễn khách, còn mấy lão hàng xóm ăn no uống say, nói giỡn một hồi, sau đó mới từng người rời đi.
Bên ngoài trời rất lạnh, Phương Tiến uống rượu say không cảm thấy, cùng khách nói khí thế ngất trời,Tĩnh Tri chỉ mặc bộ sườn xám, đứng bên ngoài toàn thân đều phát run, đứng tiễn khách hồi lâu, cả người cô cơ hồ đều đông cứng, Phương Tiến lúc này mới chú ý đến cô, vội vàng kéo cô vào nhà hàng.
Mẹ nhiều năm không dính rượu, đêm nay cũng có điểm đang say, Tĩnh Tri mặc áo lông, liền cùng Phương Tiến giúp mẹ rời đi, lên xe taxi, Phương Tiến cũng theo vào ngồi, Tĩnh Tri cũng không quá để ý, ba người cùng ngồi phía sau, mẹ nửa ngủ nửa tỉnh, Phương Tiến bên cạnh say khướt, cô có chút không được tự nhiên, dịch sang bên này một chút...
Phương Tiến lại nghiêng người qua, cô không khỏi thở dài một hơi, trong xe rất ấm, đường hơi dài, bởi vì ông chủ nhà hàng là đồng hương với Phương Tiến, có thể giảm giá, vì thế mặc dù có hơi xa một chút, bọn họ vẫn chọn nhà hàng này.
Trên người ấm áp, hơn nữa uống chút rượu, Tĩnh Tri cảm thấy buồn ngủ, dần dần nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, Tĩnh Tri mơ hồ cảm giác được có người tay ở trong áo lông của cô dao động, cô miễn cưỡng giãy giụa tỉnh lại, hơn nửa ngày mới phản ứng được, là một tay đang muốn mò lấy ngực của cô!
Tiếng thét chói tai thiếu chút nữa thốt ra, đã thấy rõ ràng trước mặt kia phóng đại một gương mặt, Tĩnh Tri mới tỉnh ngộ, dĩ nhiên là Phương Tiến!
Thấy cô tỉnh, Phương Tiến cũng ngượng ngùng rút tay trở về, còn đối với cô cười một chút, Tĩnh Tri có biết không là mình nhìn lầm rồi, vẫn là thế nào, nụ cười không có ý tốt.
Cô chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, liều mạng khống chế đáy lòng tràn ra sợ hãi, quá mất mặt đi, chậm rãi xích sang bên mẹ một chút, vẫn chưa cảm giác được động tác tiếp theo của Phương Tiến, cô mới thở dài một hơi.
Sau khi xuống xe, Phương Tiến cùng cô giúp mẹ đi vào, lại không có ý tứ rời đi, Tĩnh Tri da đầu có điểm tê dại, đúng là vẫn còn đứng lại, cô khách khí nói: "Phương tiên sinh, đã khuya, ngài về trước đi, một mình tôi có thể đỡ mẹ."
"Tôi đưa mọi người lên, dì không đi được." Phương Tiến nói, không ngừng bước kéo Tống Như Mi hướng nhà trọ đi, Tĩnh Tri bỗng đổ mồ hôi lạnh, cô con mẹ nó nắm lấy tay hắn, không chút nào để lối thoát mở miệng: "Phương tiên sinh, mời ngài dừng chân!"