Tri Tri giật mình hoảng hốt nhìn hắn nằm trên mặt đất đầy băng tuyết, trong lòng cô lộn xộn, một hồi là bọn hắn dĩ vãng thời gian cùng một chỗ, một hồi lại là năm năm trước cũng ngày tuyết lớn đầy trời, người nhà Mạnh gia đã phó mặc ba cùng nàng, nếu như hôm nay cô buông tay rời đi mặc kệ hắn, có phải hay không hắn sẽ triệt để hết hy vọng, hận cô, không còn thích một nữ nhân nhẫn tâm như cô?
Tri Tri nghĩ như vậy, nước mắt lại rào rào rơi xuống, cô cuộn mình ngồi dưới đất, đem đầu của hắn ôm lấy đặt ở trong ngực của mình, vóc dáng hắn quá lớn, cô không kéo hắn dậy được, loại cảm giác bất lực này, tượng như khoảng thời gian ba qua đời, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn ông ở trước mặt cô mất đi hô hấp.
Bàn tay của cô lạnh ngắt, dán ở trên trán hắn, dường như làm cho hắn cảm giác rất thoải mái, hắn mơ hồ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, bàn tay rạn nứt vì đông lạnh chăm chú nắm lấy tay cô, Tri Tri trong lòng đau xót, nước mắt tuôn rơi vào trên mặt của hắn, hắn trong cơn hôn mê nỉ non lung tung, Tri Tri nghe được hắn đứt quãng gọi tên cô, cô tuyệt vọng nhìn hắn...
Nếu như không phải hắn xuất hiện, cô vẫn như trước cực khổ trong giãy giụa, nếu như không phải hắn giúp cô cuộc sống mới, cô còn đang dằn vặt kéo dài hơi tàn, hắn là như vậy dụng tâm cố gắng yêu cô, cô đều biết, thế nhưng...
Trì Trì nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhìn một người đàn ông tốt như vậy thống khổ yêu cô, cô lại sẽ cảm thấy vô lực áy náy cùng xin lỗi.
Nếu như hắn biết cô qua lại sau, lùi bước buông tha, cô nói không chừng trong lòng sẽ không trầm trọng như vậy.
Tất cả thống khổ đều có xuất xứ, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đối tốt với mình, lại không có cách nào hồi báo.
Trì Trì trong lòng lặng lẽ hỏi mình, là tất cả đàn ông cô cũng không lại thích, chỉ cần đó không phải đàn ông nhà họ Mạnh không được?
Cô không có đáp án.
Tri Tri ôm chặt hắn, trên người hắn lúc nóng lúc lạnh, đáy lòng cô dần dần tràn ngập thấp thỏm lo âu,Mạnh Thiệu Hiên có thế chết hay không?
Cô bỗng nhiên sợ, dùng sức lay hắn: "Mạnh Thiệu Hiên, anh tỉnh, tỉnh! Đứng lên, tôi đưa anh đi bệnh viện!"
Bệnh viện, đúng, trước bấm số gọi cấp cứu, Tri Tri muốn, vội vàng sờ điện thoại di dộng của cô, trong túi trống trơn, cô nghĩ điện thoại đã bị cô quăng đi, cô cuống quýt kéo Mạnh Thiệu Hiên sờ di động trên người hắn, không ngờ vừa mới khẽ động, lại bị hắn gắt gao giữ, Tri Tri tránh hai cái cũng không thể mở ra, đành phải một tay sờ vào trong túi hắn lấy...
Lục lọi một hồi, bỗng nhiên cảm giác được di động trong túi đang rung, cô cuống quýt lấy ra, hoảng loạn bỏ di động rơi trên mặt tuyết, màn hình đang lóe sáng, Tri Tri đưa cánh tay với di động nhặt lên, vừa định nghe điện thoại, lại nhìn thấy trên màn hình hiện tên: anh hai.
Anh hai...
Tri Tri nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên, anh hai của hắn còn ai vào đây? Cô khẽ cắn môi, vẫn là cắt đứt, sau đó liền bấm số gọi cấp cứu, không ngờ đường dây bận, bấm nhiều lần sau rốt cuộc kết nối, nhưng lại là không có xe cứu thương rảnh. Tri Tri lòng nóng như lửa đốt, định hỏi lại nhanh nhất lúc nào có thể phái xe đến, điện thoại đã bị người cúp, cô ngồi trên mặt tuyết lạnh lẽo, quần áo ướt đẫm, kia lạnh, dọc theo da thịt của cô tiến vào lục phủ ngũ tạng, làm cho cô bắt đầu không ngừng run run đứng lên.
Tri Tri trong lòng hoảng loạn, cơ hồ sắp mất đi lý trí, cô muốn tránh tay Mạnh Thiệu Hiên đi tìm bảo an hoặc ngăn cho thuê, không ngờ Mạnh Thiệu Hiên lại một trận co quắp, nhưng vẫn là gắt gao túm lấy tay cô, cô cuống quýt lấy mu bàn tay thử trán hắn, đã lạnh giống như khối bắng, Trí Trị nước mắt đột nhiên bừng lên, không biết phải làm sao, điện thoại lại vang lên, Tri Tri vừa nhìn, vẫn là Mạnh Thiệu Đình gọi, cô bất đắc dĩ, tiếng chuông sắp ngắt, cô ấn nút trả lời.
Ban đêm tuyết yên tĩnh, âm thanh dị thường của Mạnh Thiệu Đình rõ ràng truyền đến, Tri Tri tê dại đưa điện thoại di động lên bên tai, cô nghe thanh âm Mạnh thiệu Đình: "Thiệu Hiên, cậu đang ở đâu? Lúc này là lúc rảnh rỗi sao..."
"Là tôi." Tri Tri nhẹ nhàng mở miệng, cắt ngang lời của hắn.
Mạnh Thiệu Đình mặc áo ngủ thật dày đang ở ban công hút thuốc, nghe thế một âm thanh nhu nhược, hắn hướng trong miệng tống yên ngón tay dừng lại, vô ý thức, hắn nghiêng đầu nhìn Mạn Quân, phòng ngủ to như vậy, Mạn Quân ngồi trước bàn trang điểm, hướng trên mặt vỗ thứ gì đó...
Trong giờ khắc trầm mặc âm thanh ba ba dị thường rõ ràng, Mạnh Thiệu Đình lấy lại tinh thần, lại hướng ra ngoài vài bước, thanh âm tận lực đè thấp: "Tĩnh Tri?"
Mạn Quân đang dưỡng da mặt động tác bỗng dừng một chút, nhưng cả nửa giây cũng không có, cô lại bắt đầu bôi thứ trơn bóng lên khuôn mặt nõn nà, chỉ là động tác trang điểm luôn máy móc duy trì một bộ dáng, như là choáng váng.
Hắn cho rằng cô không nghe thấy sao? Bọn họ ở cùng một phòng, hơn nữa chỉ cần hắn ở, ánh mắt của cô, lỗ tai của cô, toàn thân đều chú ý đến hắn, hắn bất luận cái gì gió thổi cỏ lay, làm sao có thể bị cô bỏ qua?
""Được...cô chờ, tôi lập tức qua!" Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói xong, thần sắc xoay mình biến đổi, hắn cúp điện thoại, dập tàn thuốc, xoay người liền bước nhanh ra ngoài.
"Thiệu Đình, làm sao vậy? Anh muốn đi ra ngoài sao?" Vừa thấy hắn lấy áo khoác, trong lòng Mạn Quân không khỏi căng thẳng, cô đứng lên, một bên giúp hắn mặc áo khoác ngoài, một bên nhẹ giọng hỏi.
"Uh, Thiệu Hiên bên ngoài có chút chuyện, anh phải đi xem." Hắn trầm giọng nói, cũng rất nhanh mặc áo rồi đi ra ngoài.
Ps: Mẹ ngồi kì cạch dịch, gõ, gần hết chương, ông con zai ở đâu chạy vào tắt phụt...mẹ hết hồn, may mà mở lại máy vẫn còn lưu...