Editer : Nguyễn Hà
Anh Hai, cảm ơn anh năm năm trước đã buông tay nàng
Mạn Quân ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như hoa lê dưới mưa nhìn hắn, dung nhan tuấn mỹ của hắn khiến cô vô luận như thế nào cũng không thể từ bỏ, bọn họ đã đính hôn! hôn lễ cũng sắp cử hành! Cô không muốn ở thời khắc này bỏ lỡ cơ hội cùng hắn kết hôn.
Thậm chí cô hối hận, hối hận tại sao không tùy hứng một lần không trở về nước?
Rõ ràng trong lòng vẫn xuất hiện một tia sợ hãi, mà sự sợ hãi ấy không biết từ đâu, thế nhưng hiện tại cũng có thể nhận ra, ở Los Angeles năm năm, Thiệu Đình cũng không có quên vợ trước của hắn.
"Thật vậy chăng?" Cô đối mặt với hắn cũng không có cách nào tự tin được.
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy ngực mình như thể có cái gì đó đè nặng, hắn im lặng thở dài, không có mở miệng trả lời, chỉ dùng một cái ôm đáp lại cô.
"Thiệu Đình...chúng ta trở về đi!" Mạn Quân rúc vào ngực hắn, nhiệt độ của hắn làm cho cô lưu luyến không muốn rời đi.
"Em không mặc áo khoác ngoài, nên về trước đi, anh đi tìm em trai, có chuyện muốn nói. "Hắn hơi đẩy cô ra, khuôn mặt đen sẫm trầm lặng.
"Không, em không về một mình, em đi cùng anh!" Mạn Quân bỗng thấy sợ hãi, túm lấy tay áo hắn, cô lo lắng, khuôn mặt nhỏ bất an nhìn hắn khẩn cầu : "Thiệu Đình..."
Mạnh Thiệu Đình không muốn trễ thời gian, do dự chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu: "Được rồi"
Hắn cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, ôn tồn mở miệng :"Bên ngoài rất lạnh, mặc thêm áo vào."
Mạn Quân vừa nghĩ đến hình ảnh Mạnh Thiệu Hiên tình cảm mặc áo khoác ngoài cho Phó Tĩnh Tri, đáy lòng không khỏi một trận hoảng hốt, nhưng Mạnh Thiệu Đình từ trước đến nay bạc tình, muốn hắn như vậy, e là không thể nào, cô cúi đầu, buộc lại nút áo, Mạnh Thiệu Đình liền mang cô đi ra ngoài...
Trời đất trong lúc ấy mênh mông một màu trắng xóa, cách đó không xa nhìn thấy hai thân ảnh rúc vào nhau dưới bầu trời đầy tuyết, chậm rãi đi về phía trước, Mạnh Thiệu Đình bước nhỏ vội vàng, trong lòng không cách nào hình dung sự cô đơn, trong đầu hắn trống rỗng, lại thấy mình cứ nhất định phải tiến lên, bước đi trên nền tuyết dày., chưa đi được vài bước đã thấy Mạn Quân cúi đầu rên rỉ, giầy cao gót của cô cơ hồ không thể đi được nữa, mắt cá chân đã chạm vào tuyết lạnh..
"Mạn Quân, không thì em về trước đi..."
"Không, Thiệu Đình, em không sao..." Mạn Quân không đợi hắn nói xong lập tức mở miệng ngăn cản, cô cắn răng đuổi kịp bước chân hắn, thân thể đều lạnh cóng, nhưng vẫn không chịu buông tha.
Mạnh Thiệu Hiên cùng Tri Tri đi rất chậm, trước cảnh trời đất ấy, bọn họ cho rằng chỉ có hai người bọn họ, lại không phòng bị, không nghĩ bỗng nhiên sẽ có người xuất hiện sau lưng bọn họ.
"Thiệu Hiên, chúng ta từ biệt hai năm, bặt vô âm tín a". Mạnh Thiệu Đình dừng lại, thân thể cao to đứng trên mặt tuyết, hắn tuấn dật nhưng ngũ quan lại góc cạnh rõ ràng bá đạo, moi mỏng kiêu ngạo rướn lên, đôi mắt ưng nhìn vào bóng lưng hai người đang dựa vào nhau cười như không cười.
Thanh âm lạnh lùng, cơ hồ đem bầu trời tuyết thêm đông lạnh, Mạnh Thiệu Hiên cùng Tri Tri đang cước bộ chậm rãi xoay người lại, Tri Tri lại không nhúc nhích, coi như là năm năm không nghe thấy âm thanh đó, xa cách trăm núi vạn sông, coi như hắn có cao cao đứng sững ở đám mây, coi như cô ti tiện đi trên mặt đất đầy bùn, dù cho là vợ chồng tương kính như băng, nhưng bây giờ gặp lại cũng không nguyện chào nhau, cho dù cô từng yêu hắn, hận hắn để triệt để quên hắn, coi như là, lúc này...
Hắn như vậy bỗng nhiên lấy tư thái kiêu ngạo, không hề áy náy cùng hối hận đứng cách cô không xa, cô lập tức có thể phân biệt rõ ràng âm thanh quen thuộc như không hề xa lạ ấy.
Tri Tri hai tay rất nhanh nắm lại, nước mắt nghẹn ngào đau nhức, không nghĩ qua là nước mắt cô sẽ rơi xuống.
Thế nhưng, cô vẫn nhịn được.
Nếu không sẽ vì hắn mà rơi nước mắt, vì hắn mà thương tâm, chẳng đợi một giây, cô đã đem nước mắt và quá khứ cùng nhau mai táng, đem tình yêu lúc trẻ cùng cừu hận chôn cùng hắn.
Cô không nợ hắn, hắn cũng không nợ cô.
"Anh hai, anh đại giá quang lâm, thế nào lại không thông báo sớm cho em một tiếng?" Mạnh Thiệu Hiên bị hắn nói một câu vạch trần, không còn lối thoát, thẳng thắn, hắn cũng không muốn che giấu, ngược lại bất quá hắn cứ bình thường mở miệng.
"Hai năm không gặp em ba, lần này về nước là muốn cho anh một kinh hỷ, vì thế chưa từng báo cho biết, nhưng không ngờ, em ba, em cho anh hai đây một kinh hỷ quá lớn rồi".
Mạnh Thiệu Đình ngữ điệu nhàn nhạt, nhưng lại rõ ràng tràn ngập khiêu khích, hắn không nhìn Mạnh Thiệu Hiên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tri Tri, tròng lòng nhịn không được xao động, cô như thế nào lại dùng cái tư thái đó đối mặt với mình?
"Này cũng không muốn cảm ơn anh hai thành toàn?" Mạnh Thiệu Hiên phóng đãng cười, tay kéo Tri Tri đi, khí lực của hắn mạnh mẽ, Tri Tri bị hắn khóa vào trong ngực không thể động đậy, mà Mạnh Thiệu Hiên đường hoàng vén tóc mai ra sau tai cô, rồi nở nụ cười sắc bén: "nếu không phải anh hai buông tay, tiểu đệ tại sao có hôm nay được như nguyện ý?"
"Đã được như nguyện? Chẳng lẽ chú ba đã ôm được mỹ nhân về?" Mạnh Thiệu Đình không tự kìm hãm được thái độ, lông mày hơi nhíu lại, bàn tay không có biện pháp khống chế được nắm chặt, ánh mắt như thiêu đốt nhìn về phía nữ nhân trong lòng Mạnh Thiệu Hiên kia...
"Ha ha!" Mạnh Thiệu Hiên cười ngắn ngủi, nhưng cũng chưa trả lời, hắn cúi đầu, sủng nịnh nhìn nữ nhân trong ngực mình: "Tri Tri, ta trước lừa nàng, xin lỗi."
Tri Tri nhướng hai tròng mắt, trong con ngươi trở nên lạnh lùng,cô liền như vậy nhìn hắn, mà Mạnh Thiệu Hiên cũng không tránh né ánh mắt của cô, liền ôn nhu nhìn cô, hắn nhu thuận như một đứa nhỏ biết mình làm chuyện sai.
Ba!
Mạnh Thiệu Hiên cũng không động đậy, cứ như vậy hưởng trọn cái tát của cô, nhưng vẫn là vẻ mặt ôn nhu cười cười mở miệng: "Tri Tri, xin lỗi."
"Vì sao gạt tôi?" Tri Tri cực hận, giơ tay lên lại một bạt tai, Mạnh Thiệu Hiên vành mắt có chút hồng, nhưng vẫn là nhìn cô cười, đôi mắt hắn tràn đầy là hình ảnh cô, hắn cắn răng, như cũ là ôn nhu mở miệng: "Tri Tri, xin lỗi."