CHƯƠNG 91: CHÓ NGÁP PHẢI RUỒI
Tri Tri vừa dứt lời, vừa vặn Mạnh Thiệu Hiên cũng đĩnh đạc đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, vẻ mặt đầy hồ nghi nhìn hai người.
"Đại thiếu gia, anh nghe nhầm đó thôi!" Lâm Thi nhanh chóng nhìn về phía Tri Tri nháy mắt mấy cái, sau đó cười nói, Tri Tri cũng nhẹ nhàng thoáng nở nụ cười, lấy từng cặp lồng cơm ra ngoài: diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Chị Lâm, chị ăn cơm đi, em đi ra ngoài."
"Cô đi đâu đấy, tôi đi cùng với cô nhé, cô ăn cơm chưa? Tôi đưa cô đi ăn cơm được không?" Mạnh Thiệu Hiên vừa thấy cô đi ra ngoài, cuống quít xoay người đi theo sau, đưa ra các câu hỏi liên tiếp. Tri Tri chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót khổ sở.
Cô lạnh mặt, cũng không quay đầu lại, ngược lại bước chân nhanh hơn: "Không cần đâu, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Kiều Thiếu gia, tôi đã ăn rồi."
Mạnh Thiệu Hiên thấy thái độ của cô lúc này với buổi sáng không giống nhau chút nào, bộ dáng thực sự rất lạnh lùng, không khỏi đưa tay kéo cô lại: "Cô lại định làm loạn cái gì đấy, không phải vừa rồi vẫn còn tốt hay sao?"
"Kiều Thiếu gia ngài cho tôi chút tôn trọng đi, đừng chạm vào tôi!" Tri Tri lại như con bò cạp ngủ đông gạt tay anh ra, rồi nhanh chóng cách xa anh, ngay cả giọng nói vẫn luôn luôn ôn nhu cũng trở nên sắc nhọn hơn vài phần.
Mạnh Thiệu Hiên thấy cô như vậy,๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m không khỏi lắp bắp kinh hãi nhưng vẫn không tức giận, tiếp tục tiến lên một bước kéo vai cô nói dỗ dành: "Được rồi, đang êm đẹp là thế, sao lại đã phát giận rồi, ở trước mặt Thi Thi cô cũng nên cho tôi chút mặt mũi chứ, được không?"
Giọng điệu của anh giống như đang dỗ trẻ con vậy, làm cho vành mắt Tri Tri chợt đỏ lên. Cô không nghĩ anh lại đối xử với cô tốt như thế, thực sự mà nói, bất cứ người đàn ông nào đối xử tốt với cô, cô cũng không dám nghĩ đến, cô là người như thế, diễn✿đàn-lê-quý✿đôn hoàn toàn không xứng với bọn họ. Hơn nữa, cô cũng không hề có suy nghĩ rắp tâm muốn kề cận với những người có gia thế! Cô chỉ thầm mong có một công việc ổn định, làm một người đứng đắn mà thôi.
"Vì sao tôi lại phải nể mặt ngài? Kiều Thiếu gia, ngài là thủ trưởng, tôi là cấp dưới, ngoài thời gian làm việc, xin ngài... đừng có tìm tôi."
Tri Tri hung hăng thoáng cắn răng lại, lạnh lùng hất bàn tay anh đang khoác ở trên vai mình vung ra. Động tác của cô rất mạnh, gần như dùng hết sức lực của cơ thể, Mạnh Thiệu Hiên bị cô đẩy lui về phía sau một bước, vẻ mặt dường như không sao tin nổi.
Tri Tri cũng không hề quay đầu lại, đẩy cửa đi ra ngoài.
Mạnh Thiệu Hiên nhìn bóng lưng cô, trái tim giống như bị người ta lấy tay bóp chặt lại vậy, sự đau đớn từ từ chậm rãi nổi lên, anh tìm được cô thì sao chứ?
Lúc trước cô còn sợ anh như chuột thấy mèo, hiện giờ lại có bộ dáng lạnh lùng như thế, chẳng lẽ anh đối xử với cô còn chưa được tốt hay sao?
"Tam Thiếu, ngài sẽ không nhìn trúng Tri Tri đấy chứ? Này con thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu đấy!" Lâm Thi làm bộ như trêu đùa, lại vừa như điều tra.
"Có quỷ mới thích cô ấy!" Mạnh Thiệu Hiên cực hận, sờ soạng tìm một điếu thuốc châm lên, hung hăng rít một hơi. Lâm Thi vốn đang muốn đuổi anh đi ra ngoài, thấy cặp lông mày xinh đẹp nhăn của anh nhăn tít lại với nhau, mi tâm nhíu lại nổi lên thành chữ Xuyên, không khỏi cúi đầu thở dài một hơi: "Lại nói tiếp, bộ dáng Tri Tri cũng không phải rất đẹp mắt, nhưng thoạt nhìn cũng có thể làm cho người ta thích."
"Ai nói cô ấy khó coi?" Mạnh Thiệu Hiên vốn không phải là người có lòng dạ thâm sâu gì, vừa nghe Lâm Thi nói Tri Tri khó coi, đã lập tức phản bác: "Tôi lại cảm thấy cô đẹp mắt nhất!"
"Ánh mắt của anh làm sao vậy? Đừng có nhìn vào quan hệ tốt đẹp giữa tôi và Tri Tri, nhưng công bằng mà nói, ở công ty đẹp nhất vẫn là Lý Nhã ở phòng thư ký! Muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân hình có thân hình..."
"Cô thôi đi, Lý Nhã ấy à? Chính là một phụ nữ chưa được tiến hóa hoàn chỉnh?"
Lâm Thi buồn bực: "Cái gì mà chưa tiến hóa hoàn chỉnh?"
"Trán rộng như người vượn Bắc Kinh mà còn trầm trồ khen ngợi hả?" Mạnh Thiệu Hiên tức giận nói, dụi tắt thuốc lá, có chút không yên lòng đứng lên. Cô nhóc kia cứ thế mà chạy đi, cũng chẳng biết có ăn cơm trưa không nữa. Anh còn nhớ hai ngày trước còn thấy cô đau bụng, vừa mới mua thuốc cho cô, cũng không biết có đỡ chút nào không.
"Tôi và anh không thể đồng nhất quan điểm được, đại thiếu gia ngài nên làm gì thì đi làm đi, tôi phải ăn cơm rồi."
Lâm Thi vẫy tay đuổi người, Mạnh Thiệu Hiên cũng không ở lại lâu, lập tức nhấc chân chạy lấy người. Ra khỏi cửa nhìn trong hành lang đã sớm không còn bóng dáng của Tri Tri, anh đi mấy bước, gặp được một người nào đó liền tóm tay kéo lại, thô lỗ hỏi: "Có nhìn thấy Tống Tri Tri không?"
"Tam Thiếu?" Lý Nhã thấy Tam Thiếu giữ chặt lấy mình, đôi mắt mang hoa đào ngập nước không khỏi nhìn lại anh: "Ai da, ngài kéo tay tôi đau quá..."
Mạnh Thiệu Hiên vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng thả tay ra, trong mắt mang theo một chút không kiên nhẫn: "Có thấy Tống Tri Tri không?"
Lý Nhã có chút ảo não, lại cũng chỉ có thể tức giận chỉ chỉ tay về phía bên trái nói: "Ở bên kia, đang nói chuyện với tiểu Trương đấy."
Mạnh Thiệu Hiên nhấc chân bước đi, cũng không nói thêm một lời. Lý Nhã xấu hổ không thôi, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên đi mà đầu cũng không ngoảnh lại, từ đầu đến cuối cũng không hề liếc nhìn cô thêm một cái, không khỏi tức giận dậm chân một cái!
"Chị Lý, chị đến xem một chút, đây là danh sách các tiết mục trong buổi tiệc tối mừng ngày lễ Giáng Sinh của công ty chúng ta, chị còn muốn chỉnh sửa lại chỗ nào nữa không, phòng thư ký của các chị còn muốn thêm vài tiết mục nữa hay không?"
Còn đang hờn dỗi, chợt Tiểu Thôi ở bộ phận tuyên truyền đã đi tới, trong tay cầm một tờ giấy A4, mở ra chỉ vào các dòng chữ trên mặt giấy hỏi.
Vì biết người ở phòng thư ký luôn có tiếp xúc gần gũi với ông chủ, trong ngày thường không tìm được cơ hội để xu nịnh, hiện tại thừa dịp tổ chức buổi liên hoan, nên cô ta vừa vặn muốn có quan hệ gần hơn một chút.
Lý Nhã đang tức giận muốn vẫy tay đuổi người, nhưng trong đầu chợt nghĩ ra điều gì đó, không khỏi nhạy bén, đưa tay giật lại tờ danh sách các tiết mục, thoáng nhìn một chút, liền gặp được có một cô gái đăng ký một tiết mục độc tấu Piano. Đôi mắt của cô thoáng chuyển động, Tống Tri Tri chết tiệt kia, chẳng qua cũng chỉ là một con bé đi đưa đồ ăn mua ngoài, mở thang máy mà thôi, thế mà hiện giờ cũng cưỡi ở trên đầu cô! Lần này nếu không chỉnh cho con ranh này một trận cho bõ tức vì đã làm cho cô không còn chút mặt mũi nào, cô sẽ không còn là Lý Nhã!
"Còn muốn thêm một tiết mục, trợ lý tổng giám đốc chúng ta Tống Tri Tri cũng muốn biểu diễn độc tấu Piano."
"Tốt quá, độc tấu bản gì vậy?" Tiểu Thôi vừa hỏi vừa lấy bút ra chuẩn bị ghi thêm.
Lý Nhã cũng không hiểu, nói lung tung: "Tùy ý lựa chọn Beethoven, Mozart, bản khó nhất là được!"
Tiểu Thôi vừa viết trên giấy, vừa cười nói: "Ôi, nhìn không ra đấy, Tống Tri Tri luôn luôn ấp úng không ngờ lại chơi Piano lợi hại như vậy?"
Lý Nhã cười nói: "Vậy là cô vẫn còn chưa biết hết đấy, cái lợi hại nhất của người ta cũng không phải chỉ là cái này." Nói rồi làm bộ ra vẻ mê muội, muốn nói rồi lại thôi, quả nhiên Tiểu Thôi tò mò ngẩng đầu lên: "Vậy cô ấy lợi hại nhất là cái gì thế?"