Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

CHƯƠNG 87.1: TƯƠNG TƯ CŨNG LÀ MỘT LOẠI BỆNH.

Trước Sau

break

CHƯƠNG 87.1: TƯƠNG TƯ CŨNG LÀ MỘT LOẠI BỆNH.

     Giọng của cô ấm áp mềm mại, giống như một cọng lông chim phất qua trái tim Mạnh Thiệu Hiên. Anh nhìn vào gương mặt cô, một khắc cũng không xê dịch, lại còn ngây ngốc đáp lại: "Tôi nhất định không cho phép cô được từ chức."

     "Vì sao?" Tĩnh Tri nhẹ nhàng lên tiếng, cô không còn là một thiếu nữ ngây thơ gì nữa, đương nhiên hiểu rõ bên trong của sự nhiệt tình bị lộ ra ngoài thế này đang ẩn chứa điều gì. Nhưng mà, bây giờ cô lại không muốn dính dáng gì đến chuyện tình cảm nữa.

     Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi khôi phục lại tinh thần, có phần mất tự nhiên, anh muốn che giấu lại cảm xúc của mình vừa mới rồi đã sơ hở để lộ ra: "Tôi đã đồng ý với Thiệu Hiên phải quan tâm đến cô." 

     "Tôi thấy không cần thiết đâu." Tĩnh Tri cúi đầu trả lời. Đúng vậy, cho dù cô có khốn cùng, có nghèo rớt mùng tơi đi chăng nữa,cô cũng không cần đến sự thương hại của người khác.

     Thói quen cúi đầu này, cũng chính là vì cô muốn giấu đi mọi cảm xúc ở tận sâu bên trong đôi đồng tử đen láy kia. Cô tuy nhỏ bé nhưng cũng muốn giữ lại chút tự tôn cho mình.

     Sắc mặt Mạnh Thiệu Hiên càng thêm đen lại, anh đột nhiên xoay người sang chỗ khác, "Tốt lắm, tôi nói cô phải thế nào thì cô sẽ phải tuân theo thế ấy, không được cự tuyệt!"

     Bỗng nhiên, không hiểu vì sao Tri Tri thoáng bùng lên cơn giận dữ. Mấy năm nay điều cô giỏi nhất chính là sự nhẫn nhịn. nhưng không hiểu sao, lúc người kia tức giận lên, lại nghe thấy lời nói ngang ngược đó, cô bỗng nổi giận: "Tôi không muốn đi làm  ở đây nữa mà cũng không được à? Sao anh lại có thể không phân rõ phải trái như vậy chứ!"

     Kiểu cao giọng nói chuyện như vậy, hơn bốn năm qua, với cô, đây thực sự là lần đầu tiên.

     Tri Tri vừa dứt lời, bản thân cô cũng thấy phát hoảng. Cô nhanh chóng ngước mắt nhìn Mạnh Thiệu Hiên, dinendian.lơqid]on,  đã thấy anh mạnh mẽ xoay người lại, trong đôi mắt ám màu hổ phách dường như bị nhuộm kín bởi cơn thịnh nộ đang kéo đến. Tri Tri bị dọa, ngơ ngác lui về phía sau một bước, qua thời gian dài, một thói quen đã được hình thành, khiến cô nhanh chóng cúi đầu, hèn mọn xin lỗi: "Kiều Thiếu gia, thực xin lỗi... Cám ơn ý tốt của ngài, nhưng mà, tôi thật sự không muốn đi làm ở đây nữa." 

     Muốn mắng cô là đà điểu cũng được, muốn mắng cô là rất hèn mọn cũng xong, chỉ là cô không sao tưởng tượng nổi, nếu bị người khác nhận ra thì sau này, trong môi trường làm việc như vậy, với quá khứ kia cô làm sao có thể đối mặt với những người thuộc thành phần tri thức với môi trường làm việc ưu việt như thế 

     Cô còn nhớ mãi cái ngày xưa ấy, khi đó cô tìm được công việc làm văn thư vô cùng tốt, nhưng bởi vì mẹ cô nghi thần nghi quỷ nên chạy tới náo loạn vài lần. Sau đó, tuy rằng ông chủ không nói muốn đuổi việc cô, nhưng lại có đồng nghiệp chạy tới lãnh đạo nơi đó, lén nói rằng không đồng ý làm việc với một người có thanh danh dơ bẩn như vậy...

     Cho nên sau khi cô bị đuổi việc, đối mặt với những đồng nghiệp ngày trước từng thân mật khăng khít, khi nhận thấy những ánh mắt hoặc là thương hại, hoặc là khinh bỉ, Tri Tri thật sự hận bản thân mình, vì sao cô lại không nhận ra được sớm một chút!

     "Cô đi đi! Phó Tĩnh Tri, nếu có bản lĩnh hiện tại cô hãy bước đi, mà nhất định phải đi xa, đi thật xa, tốt nhất cả đời này cũng đừng để cho tôi còn nhìn thấy cô nữa!"

     Tay Mạnh Thiệu Hiên chợt giơ lên chỉ về hướng bên ngoài, thấy cô ngước mắt lên, trong con ngươi mơ hồ đã có hơi nước, lửa giận của anh đã dần dần biến mất. Nhưng từ trước đến nay, vốn dĩ tính cách của anh rất ngang ngạnh, muốn làm gì thì làm, không có gì anh muốn mà không làm được, khiến anh cố nén không chịu cúi đầu khuất phục.

     Tri Tri cắn chặt môi, cô chậm rãi vòng qua Mạnh Thiệu Hiên, đi đến nơi có những thứ của mình, nhặt những cuốn sách và chiếc túi lên, sau đó hơi cúi đầu chào anh, rồi xoay người đi ra ngoài. Bước chân của cô rất nhẹ, dường như không có tiếng động, nhịp thở của cô cũng thật nhẹ, đối lập với nhịp thở mạnh mẽ, dày đặc, gấp gáp có phần hơi thô tục của anh

     Mạnh Thiệu Hiên cứ nhìn cô như thế, nhìn cô cúi đầu, vất vả ôm một đống lớn những thứ gì đó, dè dặt cẩn trọng đặt bước trên tấm thảm đẹp đẽ quý giá được trải ở trong phòng làm việc của anh, đi về trước.

     Cô yếu đuối như vậy, nhưng lại cũng cố chấp như vậy, bởi tận trong xương tủy của cô, sự mềm mại và dịu dàng dường như được sự cô độc mạnh mẽ bao trọn lấy, hấp dẫn anh sâu sắc.

     Cô kéo cánh cửa văn phòng ra, sau đó thân hình cũng nhẹ nhàng xoay theo, khi cánh cửa sắp khép lại, theo bản năng Tri Tri ngẩng đầu lên thoáng nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên.

     Sự yếu đuối lại thoáng hiện lên trong ánh mắt đau thương, chạm vào tầm mắt của anh, làm cho anh đột nhiên tỉnh táo trở lại.

     Không được, anh không thể nào để mất cô lần nữa được.

     Đúng ở giây phút cuối cùng trước khi cửa khép lại, một bàn tay ngang ngạnh đã ngăn trở nó đóng chặt lại.

     Tri Tri giật nảy người, cuống quít buông chiếc tay cầm cửa, ánh mắt trong suốt long lanh rơi vào trên tay anh. Trên mu bàn tay như được khắc từ ngọc kia đã in rõ một vệt đỏ rực, trái tim Tri Tri chợt run lên, giọng nói đã có chút căng thẳng: "Kiều Thiếu gia, tay của anh..."

     "Không sao đâu." Anh không chút để ý, chỉ nhìn thoáng qua vết bầm tím đang ứ đọng trên mu bàn tay, rồi tùy tiện bỏ tay ra giấu ở phía sau lưng mình, lại nhìn thấy thần sắc  của cô đầy hoảng sợ, không khỏi lên tiếng an ủi: "Cô đừng để ý, đây không phải là lỗi của cô, là do tôi không cẩn thận thôi."

     Tri Tri nhẹ nhàng nhìn anh một cái, đôi lông mày cong như sóng biển trải dài, che ở phía trên hàng mi, càng làm tôn lên đôi mắt giống như hồ nước mùa thu của cô

break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc