Chương 87: Tỉnh lại ấm áp
Long Triết Ngạn lông mày ngả ngớn, vẻ mặt tươi cười nói "Ông nội, là một đại gia tộc ở nước ngoài, chỉ sợ ngài không thể làm gì bọn họ!" Bên trong hai tròng mắt khôn khéo lóe ra tinh quang tính kế.
Đối phương trầm mặc một lát, chợt giọng nói to truyền đến "Quốc gia nào?" Ngữ điệu trong giọng nói tăng thêm vài phần trầm trọng.
Long Triết Ngạn lộ ra vẻ mặt mỉm cười đắc ý, thân thể hơi khom một chút, tiếp đó, lại đứng thẳng lưng "Ông nội, ngài không cần phải gấp gáp, còn có em rể chống đỡ. Tôn nhi chính là nói cho ngài một tiếng, không có ý tứ gì khác." Một tay cầm di động, một tay để trong túi quần, một bộ dáng lãng tử cà lơ phất phơ.
"Xú tiểu tử, cháu nói cái gì đó, cháu gái Lão Tử bị người ta ám toán, ta đây làm ông nội vẫn không thể làm chủ cho nó hay sao, cút đi." Lời nói liên tiếp bắn ra, trong điện thoại liền truyền đến tiếng ‘tút tút tút’.
Long Triết Ngạn khẽ cười một tiếng, đem điện thoại di động cất trong túi áo, trên mặt tràn ngập ý cười, sải bước ra khỏi bệnh viện.
Nhiễm Thiếu Lâm ngồi trong thư phòng, suy tư nửa ngày, bất quá lại để cho trong lòng mâu thuẫn, gọi một cú điện thoại cho một thủ hạ đắc lực khác "Thương Ưng, ngươi đi điều tra thêm chi tiết về Thiên Hồ." Tiếng nói trầm thấp ám ách, cho biết tâm tình gã giờ phút này đang mâu thuẫn.
"Dạ, Nhiễm thiếu." Nói xong, liền cúp điện thoại, Nhiễm Thiếu Lâm nhìn điện thoại trong tay, không khỏi xuất thần, nếu Thiên Hồ thật sự là gian tế, như vậy cha không có khả năng không chú ý tới, hơn nữa, cha còn tín nhiệm hắn như thế.
Nhưng mà, nếu nói Thiên Hồ không phải là gian tế, như vậy chuyện tình lần trước là ai để lộ ra đây? Lời nói của gia tộc Helala, đến tột cùng có thể tin tưởng không?
Nhiễm Thiếu Lâm đột nhiên giơ cánh tay lên, đôi tay to lớn quét lung tung một cái, hết sức phiền muộn buông lỏng bàn tay ra, âm ngoan vỗ một cái lên mặt bàn, một thanh âm ‘phanh’ vang lên bên trong thư phòng yên tĩnh, vang vọng thật lâu không tiêu tan.
Nửa ngày sau, tiếng chuông của chiếc điện thoại di động Nhiễm Thiếu Lâm đặt trên bàn du dương vang lên, Nhiễm Thiếu Lâm đầu cũng không ngẩng lên liền vươn tay, bấm nút nghe điện thoại, đặt lên tai "Nói." Chỉ đơn giản lưu loát một chữ, bên trong ngữ khí mang theo không kiên nhẫn không thể bỏ qua.
"Nhiễm thiếu, tư liệu về Thiên Hồ hết thảy đều bình thường, lúc trước khi hắn chưa vào bang phái Lưu Linh thì chỉ là một tên xã hội đen bình thường, sau này lão gia tử cứu hắn, bởi vậy hắn mới quy thuận làm thủ hạ của lão gia tử, giúp lão gia tử làm việc. Rồi sau đó, sau khi gia nhập bang phái lại được lão gia tử tài bồi, mới có thành tích hôm nay." Thương Ưng nói xong, lẳng lặng chờ đợi Nhiễm Thiếu Lâm nói chuyện.
Nhiễm Thiếu Lâm cúi đầu trầm tư một lát, lúc này mới gật đầu "Ừm, ta đã biết, ngươi lại đi điều tra thêm những cuộc trò chuyện của Thiên Hồ được ghi lại, còn có, bình thường hắn hay gặp những người nào." Nhiễm Thiếu Lâm vừa nói xong, liền nghe thanh âm nghênh hợp trầm thấp mà hùng hậu của đối phương truyền đến "Dạ, Nhiễm thiếu." Nói xong, liền lại cúp điện thoại.
Nhiễm Thiếu Lâm lại lâm vào trong trầm tư cùng mâu thuẫn, mà tại vùng phía nam bên trong Long gia, quân nhân đề phòng sâm nghiêm, từng đợt tiếng gầm gừ truyền đến "Thằng nhóc kia, Lão Tử không thể không làm thịt hắn, cháu gái của Lão Tử cũng dám động, không muốn sống chăng!" Tiếng nói vang vọng mà tràn đầy hơi thở nén giận.
"Cha, cha đừng tức giận, đừng tức giận, thân thể ngài quan trọng hơn, bằng không, chúng ta tự mình đi một chuyến đến trung tâm?" Tề Vân Hiên kéo cánh tay Long Đằng, vẻ mặt lo lắng, bộ dáng hiếu tử được biểu lộ hoàn toàn.
Thái dương Long Đằng nổi lên một tầng mồ hôi trong suốt, quay đầu nhìn nhìn Tề Vân Hiên, gật đầu "Cũng tốt, hai gia đình chúng ta vừa mới đi có vài ngày, cháu gái Lão Tử liền bị người ta khi dễ." Tạm dừng một chút, tiếp tục nói "Cháu rể đã bảo hộ cháu gái bảo bối của lão tử như thế nào vậy." Lồng ngực phập phồng lên xuống, biểu hiện ra giờ phút này lão thật sự đang kìm nén cơn tức giận.
Tề Vân Hiên vừa giơ tay lên, nhẹ vỗ về lưng lão gia tử, trấn an lão gia tử, vừa nói "Cha, hiện tại không phải thời điểm nói điều này, chúng ta vẫn là nhanh đến khu trung tâm đi! Nhìn xem tình huống nơi đó đến tột cùng là thế nào." Một câu, đánh trúng vào yếu điểm, lão gia tử gõ quải trượng xuống sàn ba cái, ‘thùng thùng thùng’ cho hả giận.
Lúc Tề Vân Hiên dìu lão gia tử ra đại sảnh thì gặp một người đàn ông cao gầy, mặc quân trang, đang đứng thẳng tắp liền cất bước tiến lên đón "Cha, ngài và Nhị đệ đây là muốn đi chỗ nào a?" Đi đến như gió, nếu như đứng lại thì khí chất như tùng hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên khuôn mặt màu tiểu mạch, là một đôi lông mày nồng đậm mà chỉnh tề, phía dưới mày rậm là một đôi mắt cương trực công chính, hai tròng mắt lộ ra một cỗ chính khí doanh nhiên, dưới chiếc mũi vểnh cao mà trơn bóng là một đôi môi đầy đặn.
Hai tròng mắt sáng ngời hữu thần của Long Đằng, nén tức giận quét mắt nhìn hắn một cái, trong lòng Tề Vân Hiên biết tính tình Long Đằng, động thân đi lên, đối với người mới tới nói "Đại ca, cha thật vất vả tìm về ngoại tôn nữ, lại bị người ta khi dễ, cha đang rất tức giận!" Trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc nghiêm túc.
Người đàn ông dáng người thẳng tắp ngả ngớn mày rậm "Khi dễ?" Không thể nào đâu! Nếu lão gia tử xem như công khai nhận thức ngoại tôn nữ, còn xưng là cháu gái, có người còn dám khi dễ cháu ấy, không phải rõ ràng không đem lão gia tử để vào mắt hay sao "Cha, vậy ngài đây là muốn đi chỗ nào?"
Tề Vân Hiên nhìn nhìn sắc mặt Long Đằng, Long Đằng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không nhìn hai huynh đệ bọn họ, Tề Vân Hiên lúc này mới mở miệng nói "Em mới cùng cha thương lượng một chút, chuẩn bị lập tức đến khu trung tâm nhìn xem." Tình huống hiện tại của Oa Oa như thế nào, bọn họ thật sự lo lắng, phải đi qua nghe ngóng một chút xem tình huống của Oa Oa.
Người đàn ông trầm tư một lát, cặp mắt chính khí lăng nhiên nhìn nhìn Long Đằng, tiếp theo sau đó, lại nhìn nhìn Tề Vân Hiên, rồi mới mở miệng "Nhị đệ, đại ca và hai người cùng đi đi!" Lão gia tử dù sao cũng đã già.
"Long Vân Khi, ngươi đi làm cái gì? Ở nhà coi chừng cái nhà này cho Lão Tử." Chưa đợi Tề Vân Hiên mở miệng, Long Đằng liền giành trước nói, làm cho người đàn ông có chuyện nhưng không có chỗ nói, trương trương cánh môi dày dặn, cuối cùng, cái gì cũng chưa nói ra.
Long Đằng trừng mắt nhìn Long Vân Khi liếc một cái, liền dẫn Tề Vân Hiên lên xe chuyên dụng của quân sự, dẫn theo Long khi đội tinh hãn, thẳng đến khu trung tâm. . . . . .
Trong phòng bệnh 608, Oa Oa sâu kín tỉnh lại, gian nan mở hai tròng mắt, trước mắt một mảnh tối đen, làm cho Oa Oa đã sớm thành thói quen, trong lòng cũng cảm thấy một trận sợ hãi, động động cánh tay người bên cạnh. Thế này mới buông, có một song ấm áp đại chưởng gắt gao toản của cô tay nhỏ bé, ấm áp độ ấm, ấm áp cô tâm, khu chạy cô trong lòng sợ hãi.
Động tác Oa Oa vừa làm, làm cho Mộc Hàn Mặc nâng lên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, bên trong ưng mâu đã tràn đầy kích động, dịu dàng, hưng phấn, lo âu, nôn nóng đan xen thành quang mang phức tạp "Oa Oa, em rốt cục đã tỉnh." Bàn tay to lớn tăng thêm lực đạo, nắm thật chặt hai tay cô, đặt ở bên môi hôn rồi lại hôn.
"Mặc. . . ." Tiếng nói nhu hòa mà khẽ khàng, từ trong bờ môi tái nhợt của cô truyền ra, kích động tâm thần của hắn "Oa Oa, anh ở đây." Nói xong, đem đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô, lại đặt ở cánh môi hôn không ngừng.
Một tay Oa Oa bị hắn siết thật chặt trong tay, vươn tay kia, chống đỡ phía trên giường bệnh, nửa người trên ngồi dậy, nhất thời liền thấy hai hàng lông mày của cô nhắn lại "A. . . . . . Đau quá!" Đôi tay mềm nhũn, nửa người trên không bị khống chế giống như hướng trên giường bệnh ngã xuống.
Cặp ưng mâu tràn đầy quang mang phức tạp của Mộc Hàn Mặc chợt lóe, rất nhanh vươn tay, đỡ lấy thân thể của cô, đem thân thể mềm mại của cô ôm vào trong ngực, ôm thật chặc "Bảo bối, đừng lộn xộn, tối hôm qua em mới giải phẫu, không thể lộn xộn, nếu không con của chúng ta rất khó bảo trụ." Vươn một cánh tay đang tự do nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán của cô, cúi người, ấn lên cái trán trơn bóng của cô một nụ hôn.
Oa Oa nghe Mộc Hàn Mặc nói như vậy, vẻ mặt hoảng hốt, hai tay không tự chủ được xoa bụng, không khỏi cảm thấy may mắn "May mắn, may mắn, vẫn còn!" Dường như vuốt ve như vậy liền có thể cảm giác được thai nhi trong bụng chuyển động.
"Không có việc gì, bảo bối." Bàn tay dọc theo bờ vai tinh tế đơn bạc của Oa Oa, một đường đi xuống, luồn vào bụng của cô, nhẹ nhàng đặt trên bàn tay nhỏ bé của cô, hai tay vun cùng một chỗ, nhẹ nhàng vuốt ve đứa nhỏ còn chưa thành hình của bọn họ "Con của chúng ta, sẽ bồi chúng ta đến già, cho đến khi chúng ta chết đi." Chấp thuận một cái hứa hẹn trọn đời, cũng là vì làm cho cô an lòng.
Oa Oa đối với lời nói của Mộc Hàn Mặc rất tin tưởng không hề nghi ngờ, điểm nhẹ hàm dưới "Ừm." Một cái gật đầu kiên định phát ra làm cho tâm tình Mộc Hàn Mặc chuyển biến tốt đẹp, ngữ khí kiên định "Oa Oa, hôm nay em làm anh sợ muốn chết, nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của em, lòng đau quá, đau quá." Hơi tính trẻ con nằm trên cổ của cô, giống như cái loại tư vị đau lòng này, vẫn đang dây dưa hắn.
Oa Oa buông bàn tay đang để trên bụng ra, trở mình lại, cầm thật chặc bàn tay của hắn, cảm nhận được tình nghĩa của hắn đối với cô "Lão công, làm cho anh lo lắng rồi." Trong tiếng nói mềm mại tràn ngập xin lỗi, làm cho mày kiếm Mộc Hàn Mặc không khỏi nhăn lại, Mộc Hàn Mặc không khỏi tăng thêm lực đạo, đem bàn tay nhỏ bé của Oa Oa đang nắm chặt bàn tay của hắn, gắt gao xiết chặt trong lòng bàn tay "Bảo bối, anh đã nói rồi, không cần gạt bỏ anh ra ngoài."
Khóe miệng Oa Oa không khỏi hơi câu lên, cười một tiếng, trong lòng sáng tỏ ý tứ trong lời nói của hắn, lời nói khách khí cũng không cần, cái đầu nhỏ nhắn trong lồng ngực hắn cọ cọ, tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn, nghe tiếng tim đập hùng hậu hữu lực của hắn, không khỏi cảm tạ trời cao, cho cô một người chồng tốt như vậy.
"Bảo bối, đói bụng sao? Quản gia đem canh gà tới đây, còn có một ít thuốc bổ." Mộc Hàn Mặc buông bàn tay nhỏ bé của Oa Oa ra, đưa tay hướng về phía cái tủ, Oa Oa từ trong bầu không khí hạnh phúc phục hồi tinh thần lại, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve bụng, không khỏi gật cái đầu nhỏ, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt "Ừ, đói bụng." Mùi vị làm nũng đắc ý nồng nặc.
Cặp ưng mâu nhu tình như nước của Mộc Hàn Mặc, tràn đầy cưng chìu sủng nịch, ngay cả tươi cười sáng lạn trên khuôn mặt tuấn tú cũng là cưng chìu sủng nịch "Chờ một lát, ông xã múc cho em bát canh gà, thanh nhuận cổ họng." Mở hộp đựng thức ăn ra, một cỗ hương khí nồng đậm thức ăn truyền đến, Oa Oa không hít một hơi thật sâu, ngửi mùi thơm đồ ăn bốn phía "Thơm quá a! Lão công, bảo bối cũng giống em đói bụng rồi." Khóe miệng nhếch một chút sáng lạn tươi cười và hưởng thụ.
Mộc Hàn Mặc múc canh gà, múc một muỗng đặt lên cánh môi nhẹ nhàng thổi "Đói bụng vậy ăn nhiều một chút, hiện tại em là ăn cho hai người đó." Nói xong, thử xem độ ấm trong thìa canh gà, cảm giác độ ấm vừa phải, liền đem canh gà đút lên môi cho Oa Oa.
Khóe miệng Oa Oa chứa một chút thỏa mãn mà tươi cười rực rỡ, gật đầu thật mạnh, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, đem canh gà hàm tiến vào miệng, liên tục gật đầu "Ăn ngon thật!" Canh gà này chẳng những không đầy dầu mỡ, ngược lại nhẹ, có cảm giác giống như ăn chay.
Mộc Hàn Mặc không lên tiếng, nhìn lúm đồng tiền thỏa mãn của cô, cũng đã thấy đủ, chậm rãi, thật cẩn thận đút cho cô, Oa Oa cắn thìa, nghịch ngợm ngậm thìa không muốn buông ra. . . . . .