Chương 133: Phong vân khởi (8)
"Nơi này áo cưới không tệ, không có cái nào thích thì kêu người bán hàng lấy cái mới nhất ra, làm gì mà phải đi nơi khác? Thời gian cấp bách, chỉ còn nửa canh giờ mà thôi." Mộc Hàn Mặc nói xong, gọi người bán hàng tới "Đi đem áo cưới kiểu mới nhất trong cửa hàng các ngươi lấy ra nữa."
"Được, xin ngài chờ một chút!" Người bán hàng cúi thấp đầu, đi vào gian trong. Một lát sau, liền thấy người bán hàng đem một bộ bộ áo cưới kiểu mới nhất ra, bày lên ghế sa lon rộng rãi "Mộc tổng, Phụng quản lí, những cái này đều là kiểu mới nhất, hôm qua vừa nhập về!"
Những bộ áo cưới này với những bộ trưng bày bên ngoài xác thực bất đồng, xem ra cô ta nói không sai. Cặp ưng mâu thâm trầm của Mộc Hàn Mặc lóe lóe, quay đầu nhìn về phía Phụng Thiên Dự "Thiên Dự, cậu xem một chút đi! Nhiều áo cưới như vậy, sẽ luôn có một bộ thích hợp đấy." Nói xong liền nhường lại vị trí, vẻ mặt Phụng Thiên Dự bất đắc dĩ, nắm bàn tay nhỏ bé của Giản Tiểu Bạch đi tới trước sô pha.
Giản Tiểu Bạch nhìn từng cái từng cái, nửa ngày sau, Giản Tiểu Bạch cầm lấy một bộ áo cưới, kinh hỉ nhìn Phụng Thiên Dự "Em thích bộ này."
Phụng Thiên Dự không khỏi nâng trán, hắn muốn kéo dài trễ một ngày, tỉnh ngủ lại cử hành hôn lễ. Không nghĩ tới Tiểu Bạch nhà hắn đơn thuần đáng yêu cư nhiên như vậy. . . . . . Như vậy làm cho người ta khóc không ra nước mắt "Được, em thích bộ này liền mua bộ này đi!"
"Thiên Dự, Tiểu Bạch chọn lựa tốt rồi, cậu cũng đi chọn một bộ đi a!" Oa Oa cười nhẹ nhàng nhìn bọn họ, Phụng Thiên Dự uể oải đi đến khu lễ phục cho đàn ông, chọn một bộ tây trang màu trắng, phối hợp với lễ phục của Giản Tiểu Bạch thì vừa vặn.
Hai người đều mặc xong, Mộc Hàn Mặc gọi một cuộc điện thoại, gọi chuyên viên trang điểm tới đây, trang điểm cho bọn họ, trên mặt Phụng Thiên Dự còn thoa một tầng phấn mỏng manh, đôi mắt hắn có quầng thâm cho nên liền bị Oa Oa thu thập.
Trang điểm hoàn tất, do mọi người phụ giúp bọn họ đi ra khỏi cửa hàng, giờ phút này bên ngoài cửa hàng đã xếp một hàng dài xe hoa, Phụng Thiên Dự ôm lấy Giản Tiểu Bạch mơ màng lên xe, chiếc xe thẳng đến giáo đường (nhà thờ). . . . . .
Đợi cho Phụng Thiên Dự hoàn toàn thanh tỉnh, hắn đã nằm ở trên giường lớn nhà mình. Ngồi dậy, mơ mơ màng màng xoa mi tâm, xốc lên chăn, tay đè lên một đồ vật mềm mại nào đó, Phụng Thiên Dự nhìn lại. Nhất thời trừng lớn hai tròng mắt, từng màn từng màn ngày hôm qua hiện lên trong đầu, thân thể không khỏi mềm nhũn, ngã thật mạnh xuống giường "Đại ca, chị dâu các người làm vậy với ta." Cúi đầu rên rỉ ra tiếng.
Ngay cả hôn lễ đều có thể lấy ra vui đùa, ông trời ơi, hôn lễ của hắn a! Hắn chờ mong mấy tháng để tới hôn lễ, mà cứ như vậy trôi qua, hắn còn không có cảm giác gì.
Giản Tiểu Bạch thấy hắn bừng tỉnh, quay đầu nhìn hắn "Anh làm sao vậy? Làm sao có cái biểu tình kia vậy?" Thuận tiện leo lên người hắn, hai tay đặt trên ngực hắn, thiên chân vô tội nhìn hắn.
Phụng Thiên Dự xoay người đem Giản Tiểu Bạch đặt ở dưới thân, ấn lên cánh môi phấn của cô một nụ hôn "Tiểu Bạch, anh còn muốn làm hôn lễ một lần nữa." Tiếng nói trầm thấp giống như trẻ nhỏ làm cho Giản Tiểu Bạch trợn mắt há mồm "Vì sao phải làm một lần nữa a?" Ngày hôm qua ba mẹ thế nhưng thật cao hứng, hắn cũng một mực cười a!
Thân hình Phụng Thiên Dự mềm nhũn, đem sức nặng thân thể đặt trên người cô "Bởi vì anh không có cảm giác gì cả, ngày hôm qua anh thế nhưng khốn đốn muốn chết a! Rõ ràng bị đại ca cùng chị dâu xếp đặt tất cả." Hôn lễ không có tri giác như vậy, hắn cũng chưa cảm giác được hôn lễ vui sướng, sẽ không có, cứ như vậy không có!
Giản Tiểu Bạch không rõ, hai con ngươi mê mang nhìn hắn. Phụng Thiên Dự thấy biểu tình của cô, không khỏi than nhẹ một tiếng, lại đem sức nặng thân thể đặt trên người cô "Tiểu Bạch, anh còn muốn làm lại một lần nữa, nói gì anh cũng phải làm một lần nữa, hừ!" Nói xong, sinh lực tràn trề, lầm bầm đi xuống giường, nện những bước vững vàng tiến vào phòng tắm.
Giản Tiểu Bạch càu nhàu cằn nhằn từ trên giường đứng dậy, xoay người, nhìn tấm ảnh kết hôn được trưng ở đầu giường kia, không biết như thế nào, tâm không hiểu sao cảm thấy đau xót, lắc lắc đầu, không muốn nhìn nữa, đi theo Phụng Thiên Dự vào phòng tắm "Phụng Thiên Dự, không làm được không? Mệt mỏi quá!" Hôn lễ ngày hôm qua, vẫn may là đại ca và chị dâu hắn đã xử lý tốt, nếu xử lý không tốt, nói không chừng còn có thể mệt hơn.
Phụng Thiên Dự nghiêng người nhìn Giản Tiểu Bạch trương lên khuôn mặt sầu khổ, tâm không khỏi mềm nhũn, đem cô ôm vào lòng "Làm sao vậy? Mệt lắm sao?" Đại ca cùng chị dâu đều xử lý tốt, sẽ không rất mệt a a?
Giản Tiểu Bạch đem khuôn mặt chôn ở trong ngực hắn, thanh âm nặng nề mềm mại truyền tới "Rất mệt a!" Thật không phải là người có thể thừa nhận, hôn lễ làm một lần như vậy là đủ rồi.
Phụng Thiên Dự nhíu chặt lông mày, tay nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, nội tâm thiên hồi bách chuyển "Không làm thì không làm đi! Đừng suy nghĩ nữa, nhanh chút rửa mặt chải đầu là tốt rồi, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật." Nếu đại ca cùng chị dâu đã tích cực làm hôn lễ cho bọn họ như vậy, vậy thì sau hôn lễ là hưởng tuần trăng mật, rất bình thường!
"Hưởng tuần trăng mật?" Giản Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn hắn, Phụng Thiên Dự vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô "Đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh chút rửa mặt chải đầu đi." Giản Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn Phụng Thiên Dự "Nhưng mà ngày hôm qua Oa Oa nói, muốn sáng sớm hôm nay anh phải đi công ty a! Bọn họ có chuyện rất quan trọng, phải họp."
Phụng Thiên Dự nhìn Giản Tiểu Bạch, một lát vươn tay, hung hăng nhéo một cái khuôn mặt trứng ngỗng của cô "Em a, không thể hướng tới lão công của em là anh sao? Mỗi lần đều theo ý tứ của người khác." Giản Tiểu Bạch ủy khuất bẹt miệng, nước mắt như sương mù phủ đầy hai con ngươi.
Phụng Thiên Dự nhất thời nóng nảy, vươn tay lung tung lau nước mắt cho cô. Tâm cũng theo đó nhói lên "Đừng khóc, đừng khóc, trăm ngàn lần đừng khóc, bằng không người đau lòng là anh a." Giản Tiểu Bạch nuốt nước mắt xuống, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không hề nhìn hắn.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Phụng Thiên Dự tự biết chính mình tội danh sâu nặng, chỉ có thể đi tới, ôm cô vào lòng "Tiểu Bạch, anh biết mình sai lầm rồi, đừng giận anh nữa, được không? Lão công của em là anh rất thương em đấy." Nói xong, hôn lên đỉnh đầu của cô, bàn tay nhanh nhẹn vòng qua bả vai của cô, không cho cô có cơ hội nào thoát khỏi hắn.
Giản Tiểu Bạch quay đầu, vành mắt đỏ hoe nhìn Phụng Thiên Dự, bẹt miệng "Làm đau em, còn hung dữ với em." Nói xong, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, Phụng Thiên Dự hoảng hốt sốt ruột, cũng không dám lại hung dữ với cô "Tốt lắm, tốt lắm, đều là anh không tốt, em đừng khóc, chúng ta rửa mặt chải đầu xong rồi sẽ công ty, được không? Đừng khóc a!" Trước mắt đau lòng dỗ .
Giản Tiểu Bạch thấy dáng vẻ hắn thâm tình như thế, nước mắt trong mắt cũng dần dần thu lại. Phụng Thiên Dự thấy cô thu liễm nước mắt, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vươn tay, nắm bờ eo của cô "Không bằng em đến biệt thự của đại ca bồi chị dâu? Chị dâu hiện tại sắp lâm bồn, tùy thời đều có thể sinh, đại ca không có khả năng mang chị ấy theo bên người được."
Giản Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật gật đầu "Được." Đến công ty nghe bọn hắn thảo luận cũng thực nhàm chán. Nếu Oa Oa ở nhà, vậy thì đi bồi Oa Oa đi, ít nhất giữa bọn họ lúc đó còn có thể nói chuyện phiếm, không đến mức nhàm chán đến buồn ngủ.
Phụng Thiên Dự nắm bàn tay nhỏ bé của Giản Tiểu Bạch "Tốt lắm, chúng ta rửa mặt chải đầu nhanh đi!" Đi tới bồn rửa mặt, lấy bàn chải và kem đánh răng ra, mở nắp kem đánh răng, quét một ít lên bàn chải đánh răng, đưa cho Giản Tiểu Bạch "Đánh răng đi!" Giản Tiểu Bạch vui vẻ tiếp nhận, cầm lấy cái ly, hứng nước, đứng trước bồn rửa mặt bắt đầu đánh răng.
Phụng Thiên Dự nhìn dáng vẻ giờ phút này của Giản Tiểu Bạch, không khỏi dịu dàng cười "Thực ngoan." Khen thưởng trên khuôn mặt phấn nộn trắng nõn của cô nhẹ nhàng ấn một nụ hôn. Giản Tiểu Bạch cũng tươi cười giống vậy, học động tác khi hắn hôn cô, đáng tiếc, người không đủ cao, đành phải kiễng mũi chân ở trên mặt hắn hôn một cái.
Cảm giác được cánh môi mềm mại ẩm ướt trên má trái, sau đó khi môi của cô rời đi, trên mặt vẫn còn mềm mại ẩm ướt, trông thấy miệng cô đầy bọt kem, cười hì hì nhìn hắn, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười "Em a! Thu thập lão công nhà em như vậy sao?" Thò tay lau đi bọt kem trên mặt, nhìn, bàn tay đầy bọt kem không khỏi dịu dàng hơn.
Giản Tiểu Bạch vẫn như cũ ý cười nhẹ nhàng nhìn hắn, không xem lời nói của hắn đặt trong lòng, xoay người, hớp một ngụm nước lạnh, súc miệng, tiếp theo nhổ ra, hướng tới Phụng Thiên Dự nghịch ngợm le lưỡi, cười hì hì hướng phía ngoài chạy đi.
Phụng Thiên Dự quay đầu nhìn theo hướng cô rời đi, không khỏi dịu dàng cười, Giản Tiểu Bạch như thế này đây cũng chưa từng gặp qua, có lẽ cô như vậy mới là vui vẻ nhất, đây không phải nói rõ hắn đã thành công khai quật ra một mặt khác của cô rồi hay không?
Lắc đầu, đem suy nghĩ trong đầu vứt bỏ, cầm bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng, Giản Tiểu Bạch đi ra bên ngoài phòng mới phát hiện chính mình còn chưa có thay quần áo, không khỏi xấu hổ le lưỡi, xoay người đi vào phòng.
Đi tới trước tủ quần áo, tìm được một kiện áo sơmi màu cam, mặc lên người, lại tìm một cái quần bò, cũng mặc xong. Phụng Thiên Dự cũng từ phòng tắm đi ra, thấy Giản Tiểu Bạch đã ăn mặc chỉnh tề, hắn cũng đi đến tủ quần áo, tùy tay lấy một bộ tây trang. Đi vào bên giường, cởi áo ngủ trên người ra, đem y phục trên người mặc xong.
Hai người dắt tay nhau đi xuống lâu, cha mẹ Giản Tiểu Bạch đã ở trước bàn ăn chờ, Phụng Thiên Dự nhìn hai lão đã chính thức trở thành cha mẹ vợ của hắn, cung kính khẽ mở cánh môi "Ba mẹ, hai người dậy sớm như vậy a!"
Hai lão thấy bọn họ tay trong tay, không khỏi dịu dàng cười "Đến đến, ngồi xuống, ăn điểm tâm đi." Khí sắc hai lão phi thường tốt, mừng cho hạnh phúc của Giản Tiểu Bạch, hai người hiện tại đã được năm mươi tuổi, bắt đầu hưởng phúc thanh nhàn, đối với người con rể này, bọn họ trăm ngàn lần vừa lòng.
Giản Tiểu Bạch giãy khỏi tay Phụng Thiên Dự, đi tới bàn cơm ngồi xuống "Cha mẹ, những món này đều là do hai người làm a?" Bình thường căn biệt thự này chỉ có bốn người bọn họ, em trai cũng tới trường đi học, tuy rằng chỉ thấy em trai vài lần nhưng khi đối mặt với hắn cũng rất thoải mái, ấm áp, cho nên cô cũng rất thích người em trai này.
Hai lão ôn hòa gật đầu, khóe miệng chưa ý cười.
Phụng Thiên Dự đi đến trước mặt Giản Tiểu Bạch, xoa tóc cô, ngồi xuống bên cạnh cô. Quay đầu sang hướng hai lão Giản thị "Ba mẹ, về sau hai người đừng dậy sớm làm bữa sáng như vậy, ngủ thêm một lát đi, nơi này rất yên tĩnh." Bọn họ đều đã già rồi, nên được hưởng phúc thanh nhàn thật tốt, không thể để bọn họ nhận lấy, còn để cho bọn họ làm việc "Trong hai ngày này, con sẽ gọi tới công ty môi giới hỗ trợ tìm vài bảo mẫu tới đây, bình thường trong biệt thự cần sửa sang lại, một ngày ba bữa cũng cần người làm."
"Không cần, ta và cha con còn làm được, làm ba bữa mà thôi, con để cho chúng ta nhàn rỗi, chúng ta không có thói quen đó, ngươi a! Cũng đừng phân tâm những chuyện này, cứ an tâm làm tốt công việc là được rồi." Hai lão ngược lại rất thông suốt, trái lại còn an ủi Phụng Thiên Dự.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Phụng Thiên Dự chỉ là cười cười mà qua, chuyện mời thêm bảo mẫu và người hầu, bắt buộc phải làm, không thể để cho bọn họ làm việc như vậy. Có thời gian, hắn cũng phải dẫn bọn họ cùng đi du lịch, xem ra tìm thời gian nói với đại ca mới được.
Một bữa sáng đơn giản, bình thản mà ấm áp, làm cho tâm tình mọi người thật tốt. Phụng Thiên Dự trước tiên mang Giản Tiểu Bạch đưa đến Mộc gia, tiến vào Mộc gia thì Mộc Hàn Mặc cũng còn chưa có ra ngoài, đang ở trong đại sảnh cùng Oa Oa vuốt ve an ủi.
"Đại ca, sáng sớm liền cùng chị dâu vuốt ve an ủi nha! Thực hạnh phúc, chỗ nào giống tôi a! Vừa kết hôn, còn phải đi làm cu li, không thể thanh nhàn a!" Niệm niệm cằn nhằn đi vào đại sảnh, Mộc Hàn Mặc tặng cho hắn một ánh mắt sắc lạnh "Cậu nhàn rỗi quá rồi." Ý tại ngôn ngoại: cậu lại muốn đến Châu Phi công tác rồi hả.
Phụng Thiên Dự lập tức câm miệng, Giản Tiểu Bạch đi tới trước, giữ chặt tay Oa Oa "Oa Oa, hôm nay Thiên Dự cùng đại ca phải đi họp, em ở biệt thự cùng chị." Oa Oa trở tay nắm bàn tat cô ấy, hai nữ nhân nhìn nhau cười, hai người đàn ông lại bị bỏ mặt một bên.
Mộc Hàn Mặc ủy khuất trừng mắt liếc Giản Tiểu Bạch một cái, sửa sang lại tây trang trên người một chút, cúi người hôn lên trán Oa Oa một cái "Bảo bối, em ngoan ngoãn ở nhà nha, muốn cái gì thì nói với quản gia, nếu có cảm giác không thoải mái thì bảo quản gia gọi điện thoại cho anh nha." Nói xong, cọ cọ lên chóp mũi của cô.
Oa Oa nhẹ nhàng gật gật đầu, buông tay Giản Tiểu Bạch ra, vươn hai tay ôm lấy cổ của hắn "Lão công, anh đi đi! Trên đường cẩn thận, em ở nhà chờ anh về." Tiếng nói non mềm thanh thúy làm cho tâm Mộc Hàn Mặc hóa thành một bãi xuân thủy.
"Tốt lắm, ngoan!" Ở trên cánh môi phấn nộn của cô hôn một cái, lúc này mới đứng thẳng thân hình thon dài cao ngất, ánh mắt lãnh liệt, chuyển hướng tới Phụng Thiên Dự "Coi như cậu làm đúng một việc rồi, đi thôi!" Phụng Thiên Dự cười đắc ý, để cho Giản Tiểu Bạch đến ở với chị dâu, hắn vốn cũng rất thông minh.
Hai người phụ nữ nhìn theo từng người đàn ông rời đi, lúc này mới kéo ánh mắt về, bắt đầu nói chuyện phiếm "Tiểu Bạch, đêm qua trôi qua rất ‘hạnh phúc’ đi?" Bướng bỉnh hướng tới Giản Tiểu Bạch chớp chớp hai con mắt, Giản Tiểu Bạch không rõ cho nên gật đầu "Thực hạnh phúc a!" Bộ dáng ngây thơ vô tội, tâm lý rất thỏa mãn mà! Cô đương nhiên hạnh phúc.
"Ai hạnh phúc như vậy a?" Một đạo thanh âm trong trẻo truyền đến, Oa Oa cùng Giản Tiểu Bạch đồng thời ngẩng đầu nhìn về cửa đại sảnh "Ngọc Tình sao chị lại tới đây?" Oa Oa kinh hỉ đứng lên, nâng cao cái bụng to từng bước một đi về phía cô ấy.
Ngọc Tình vội vàng tiến lên đón, đỡ lấy cánh tay của cô "Oa Oa a! Em hiện tại là bà cô cấp bậc đấy, chớ có lộn xộn, em nếu có chuyện gì thì lão công nhà em thế nào cũng phải đem chị lột da róc xương." Ngữ điệu trêu chọc làm cho Oa Oa cười khẽ một tiếng "Nào có như chị nói nghiêm trọng như vậy, đến đây nhanh, em gọi quản gia nào mang một ít thức ăn lên."
"Vừa vặn, em cùng Tiểu Bạch chính là không biết làm cái gì cho tốt, nếu chị cũng đã đến rồi thì lạc thú của chúng ta cũng đã tới." Oa Oa tùy ý để Ngọc Tình giúp đỡ, hướng tới phòng bếp đi đến. Ngọc Tình xoa bóp cánh tay cho Oa Oa "Tốt lắm! Nguyên lai chị ở trong mắt hai người chính là một món đồ chơi a!" Nói xong, hướng tới Giản Tiểu Bạch nháy mắt mấy cái, Giản Tiểu Bạch quay đầu lại cười cười.
Oa Oa khẽ nhíu đôi mi thanh tú, vươn tay xoa chỗ bị cô ấy niết qua, chu chu miệng, đáng thương nói "Rất đau a! Em thế nhưng là phụ nữ có thai, chị không thể ngược đãi phụ nữ có thai." Nhỏ giọng kháng nghị .
"Nha! Mới bao lâu không gặp a! Em liền trở nên như vậy. . . . . . có thể nói như vậy! Lâu không thấy phải nhìn với cặp mắt khác xưa, những lời này thực đúng." Ngọc Tình vểnh vểnh miệng, buông Oa Oa ra, đi vào phòng bếp, cũng không thể để cho cô ấy (Oa Oa) tiến vào phòng bếp, bằng không cái vị lãnh khốc vô tình của nhà cô ấy kia khi nào thì đem cô răng rắc, cô cũng không biết vểnh như thế nào a.
Lê tẩu nhìn bọn họ cười ôn hòa "Thiếu phu nhân, Ngọc Tình tiểu thư, các cô sao lại đến phòng bếp vậy?" Tuy rằng vài ngày nữa bọn họ sẽ rời khỏi Mộc gia, nhưng mà nơi này vẫn đang là nhà của vợ chồng bọn họ. Hiện tại chỉ còn có vài ngày, bà cùng ông bạn già phải quý trọng thời gian có hạn này.
Oa Oa một tay chống lên khung cửa, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Ngọc Tình, đem tầm mắt chuyển lên người Lê tẩu "Lê tẩu, chúng ta chính là tới đây kiếm chút gì ăn đây, dì cứ làm việc của dì đi!" Dịu dàng cười, đột nhiên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn gắt gao che bụng, từng trận từng trận đau nhức truyền đến, Oa Oa cắn chặt cánh môi, nhịn đau xuống, không kêu ra tiếng.
Lê tẩu thấy cô thống khổ như thế, không khỏi sinh lòng lo lắng, vài bước chạy tới trước mặt Oa Oa vươn tay đỡ lấy cô "Thiếu phu nhân cô làm sao vậy? Có phải muốn sinh hay không?" Thanh âm của Lê tẩu đem lực chú ý của Ngọc Tình dời lại đây, vội vàng buông điểm tâm cùng hoa quả trong tay ra, chạy thẳng tới bên người Oa Oa "Oa Oa, có phải muốn sinh hay không?"
Trên vầng trán trắng nõn bóng loáng của Oa Oa dần dần tràn ra mồ hôi to như hạt đậu, rốt cục nhịn không được, thở nhẹ ra tiếng "Đau quá. . . . . ." Hai chân mềm nhũn, may mắn Ngọc Tình cùng Lê tẩu ở bên cạnh giúp đỡ cô, mới không làm cho cô ngã ngồi xuống.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thần sắc Ngọc Tình kích động, không biết nên làm như thế nào, Lê tẩu áp chế hoảng sợ của Ngọc Tình "Đừng nóng vội, chúng ta trước tiên đem thiếu phu nhân dìu ra bên ngoài, ta gọi ông bạn già chuẩn bị xe." Ngọc Tình yên lặng gật đầu, hai người đồng tâm hiệp lực đỡ lấy Oa Oa, hướng đi ra ngoài đại sảnh.
"Đây là làm sao vậy? Bộ dạng Oa Oa dường như rất thống khổ." Ngay cả mặt đều nhăn thành một đoàn, này là rất đau a!
Ngọc Tình giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hướng tới cô hô "Tiểu Bạch, nhanh đi kêu quản gia chuẩn bị xe, Oa Oa muốn sinh rồi." Tiểu Bạch nhìn Oa Oa thống khổ khom người, Lê tẩu cùng Ngọc Tình hai người hợp lực mới miễn cưỡng giúp đỡ cô đứng thẳng dậy. Ý thức được tính nghiêm trọng, liên tục gật đầu "Được. . . . . ." Nói xong, liền hướng phía ngoài chạy đi.
Ngọc Tình thấy Giản Tiểu Bạch chạy ra khỏi đại sảnh, quay đầu cùng Lê tẩu liếc nhau, Ngọc Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của Oa Oa "Oa Oa, kiên nhẫn một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện nha." Oa Oa sắp khóc rồi, việc sinh con này rất đau a!
Ngọc Tình cùng Lê tẩu hai người hợp lực dìu Oa Oa ra bên ngoài, quản gia đã chuẩn bị xe xong, hai người dìu Oa Oa tiến vào xe, hai người mỗi người mỗi bên ngồi lên xe, trên xe có một người đã sinh con đi. Bằng không ở trên đường mà gặp tình huống đột xuất gì thì cũng không biết làm thế nào cho phải.
Ngọc Tình đóng cửa xe, Oa Oa cúi thấp người bên chiếc xe nói "Cùng. . . . . . quản gia không cần. . . . . . nói cho. . . . . . Mặc biết, công ty. . . . . . có. . . . . . việc gấp, trăm ngàn lần không cần. . . . không cần. . . . . . làm cho anh ấy phân tâm." Ngọc Tình liền tranh thủ dìu cô đi vào, không cho cô cúi người đè nặng đứa nhỏ.
Oa Oa xụi lơ ở trên xe, nắm thật chặt tay Lê tẩu, Lê tẩu nhẹ giọng an ủi cô, Ngọc Tình cùng quản gia sau khi nói qua, ô tô mới khởi động, chạy nhanh ra khỏi biệt thự.
Giản Tiểu Bạch nhìn chiếc xe đã đi xa, giữ chặt quản gia "Quản gia, tôi cũng muốn đi xem Oa Oa." Quản gia trầm mặc một lát, nhìn Giản Tiểu Bạch một lúc lâu "Thiếu phu nhân Thiên Dự, cô chờ một lát, tôi lại đi chuẩn bị một chiếc xe." Nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Giản Tiểu Bạch nhìn bóng lưng của quản gia, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, nhìn về phương hướng chiếc xe hơi rời đi .
Lúc này một cô gái quần áo xinh đẹp đi ra, cao thấp đánh giá Giản Tiểu Bạch "Cô chính là nữ nhân mà anh Thiên Dự cưới a! Thật đúng là không được tốt lắm, muốn mặt mũi không có mặt mũi, muốn dáng người không có dáng người." Nữ tử lắc đầu liên tục, vẻ mặt đáng tiếc "Thật không hiểu anh Thiên Dự thấy thế nào mà coi trọng cô đấy."
Hai má Giản Tiểu Bạch đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn cô ta "Mắc mớ gì tới cô." Cô gái này là ai a! Chuyện của cô và Thiên Dự thì liên quan gì tới cô ta, thật là, Thiên Dự cũng chưa từng ghét bỏ cô, cô gái này thật nhiều chuyện.
Cô gái thấy Giản Tiểu Bạch bắt đầu thẹn quá thành giận, cười đắc ý "Nhanh như vậy liền chịu không được? Cũng đúng, một cô gái không có sắc lại không có dáng, làm sao có thể tại lúc người khác đàm luận về cô thì còn có thể thờ ơ đây? Tôi đã nói tới chỗ đau của cô a." Cô ta đột nhiên đem khuôn mặt tiến đến trước mặt Giản Tiểu Bạch, làm Giản Tiểu Bạch sợ tới mức liên tục lui về sau mấy bước.
Cô ta sau khi nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, nhìn lại, thấy là một chiếc xe đang chạy đến, không khỏi hướng tới Giản Tiểu Bạch ngả ngớn cười "Hôm nay chỉ cùng cô tới đây thôi, hôm sau tiếp tục." Nói xong, liền tại ánh mắt mạc danh kỳ diệu của Giản Tiểu Bạch biến mất ở góc rẽ.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Xe hơi dừng trước mặt Giản Tiểu Bạch, quản gia từ trên xe đi xuống, cung kính hướng tới Giản Tiểu Bạch gật gật đầu "Thiếu phu nhân Thiên Dự, mời lên xe." Giản Tiểu Bạch hơi gật gật đầu, chủ động mở cửa xe, bước lên xe.
Quay đầu thì thấy quản gia đang đóng cửa, không khỏi lên tiếng hỏi "Quản gia, ông không đi sao?" Quản gia lắc đầu, mỉm cười "Không đi, trong biệt thự còn có rất nhiều việc phải làm. Thiếu phu nhân sinh con xong còn phải bồi bổ thật tốt, chậm một chút, tôi mang một chút đồ bổ đi qua." Nếu hiện tại ông đi, sẽ không thể thông tri cho thiếu gia biết được.
Tuy rằng thiếu phu nhân nói không cần thông tri cho thiếu gia biết, là vì tốt cho thiếu gia. Nhưng mà thiếu gia chờ mong đứa bé này ra đời như vậy, đứa nhỏ được sinh ra, thiếu gia hẳn là so với ai khác đều kích động nhất, có thể bồi bên người thiếu phu nhân, nhìn thấy đứa nhỏ ra đời, chỉ sợ so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn cả.
Giản Tiểu Bạch điểm nhẹ hàm dưới, rụt bàn tay về. Quản gia thuận tay ‘phanh’ một tiếng đóng cửa xe lại, chiếc xe chạy nhanh ra khỏi biệt thự. . . . . .
Quản gia vội vàng tiến vào đại sảnh, liền bị Cầm nhi nắm tay lại "Cha, nếu thiếu phu nhân không muốn đem sự tình nói cho thiếu gia, vậy đừng nói nữa, bằng không thiếu phu nhân sẽ tức giận." Nếu Mộc Hàn Mặc khinh thường cô như vậy, cô ta liền bắt tay vào làm từ chỗ khác, sẽ không tin Mộc Hàn Mặc đối với cô ta thờ ơ.
Quản gia quái dị nhìn con gái một chút, không khỏi kinh ngạc hỏi "Con khi nào thì quan tâm thiếu phu nhân như vậy? Lại khi nào thì nghe thiếu phu nhân nói như vậy?" Thiếu phu nhân sẽ tức giận? Chê cười, thiếu phu nhân từ khi tiến vào nơi này, ông còn chưa thấy cô tức giận bao giờ, mỗi ngày đều cười thật vui vẻ, hiện tại trên mặt thiếu gia cũng thường xuyên có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc.
Cầm nhi di di ngón chân, hai tay nắm chặt để che dấu tâm trạng đang khẩn trương "Cha, con quả thực nghe thiếu phu nhân nói, cũng thực quan tâm thiếu phu nhân a!" Chỉ là xuyên thấu qua cô ta để quan tâm thiếu gia mà thôi, ai nhàn hạ thoải mái mà đi quan tâm cô ta a! Thật sự là chê cười.
Quản gia thản nhiên quét mắt liếc con gái một cái, liền xoay người đi tới trước cửa sổ, cầm lấy điện thoại bấm liên tiếp một dãy số. Cầm nhi thấy vậy liền nóng nảy, nếu Mộc Hàn Mặc không đi cùng người đàn bà béo mặt đầy mặt thịt kia thì sẽ làm cho cô ta (Oa Oa) thương tâm. Cơ hội của mình sẽ càng lớn "Cha, đừng gọi! Nói không chừng hiện tại thiếu gia đã đến công ty, hiện tại cha gọi qua, thiếu gia không phải còn muốn gấp trở về sao? Nhiều phiền toái!"
"Cầm nhi, con tránh ra, thiếu gia có bao nhiêu chờ mong đứa nhỏ trong bụng thiếu phu nhân, cha và mẹ con đều nhìn thấy trong mắt, hiện tại cho dù là chuyện đại sự gì đều không quan trọng bằng thiếu phu nhân đâu." Nói xong, vươn tay vuốt tay Cầm nhi, vừa vặn điện thoại đã chuyển được "Thiếu gia, thiếu phu nhân muốn sinh, hiện tại đang ở bệnh viện, chính là đi bệnh viện lúc trước thiếu phu nhân có đi vài lần, ngài hiện tại chạy nhanh qua đi a!"
"Thật sự?" Tiếng nói kích động cùng hưng phấn, lộ ra tâm tình của hắn.
"Đúng vậy thiếu gia, thiếu phu nhân vừa mới đau bụng sinh, hiện tại đã đi bệnh viện rồi, Ngọc Tình tiểu thư cùng với thiếu phu nhân Thiên Dự đều đã đi." Quản gia vừa dứt lời, liền nghe thấy đối diện truyền đến một hồi thanh âm trong trẻo kích động rống to "Mau quay đầu, đi bệnh viện lớn nhất trung bộ, nhanh chút!"
Quản gia nghe thấy thanh âm kích động trộn lẫn hưng phấn này không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn con gái "Thiếu gia thích đứa bé này bao nhiêu a, nói vậy con hiện tại cũng biết." Cũng không phải ông phản đối con gái theo đuổi hạnh phúc, nhưng mà thiếu gia cùng thiếu phu nhân hạnh phúc như vậy, hai người bọn họ mới là người một nhà, giữa bọn họ không dung được người khác chen chân vào.
Nếu chọc giận thiếu gia, người chịu thiệt là Cầm nhi, ông không muốn nhìn đến thiếu gia mất hứng, cũng không muốn nhìn thấy con gái rơi vào tình trạng hài cốt cũng không còn.
Cầm nhi lắc đầu liên tục "Không, sẽ không, con sẽ chứng minh cho cha xem ." Nói xong, liền xoay người chạy ra ngoài, quản gia không khỏi lắc đầu thở dài, vô luận như thế nào cũng chưa nghĩ đến con gái sẽ chấp nhất như vậy.
Mộc Hàn Mặc chạy tới bệnh viện thì đoàn người Oa Oa cũng đã đến bệnh viện. Nhìn thấy bộ dáng Oa Oa thống khổ không chịu nổi, tâm cũng nhói đau theo, tiếp theo, chạy vội tới, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực "Bảo bối, đừng sợ, đã muốn đến bệnh viện." Nói xong, khom người, lưu loát bế cô lên, thẳng đến bệnh viện.
Oa Oa không ngừng thở hổn hển, Ngọc Tình cùng Lê tẩu bị chen sang một bên, không phát huy được bất cứ tác dụng gì, bị Mộc Hàn Mặc thình lình xuất hiện dọa sợ ngây người. Oa Oa rõ ràng kêu quản gia không cần nói cho hắn, hiện tại lại xuất hiện ở nơi này, còn vừa vặn đến cùng lúc với bọn họ.
Chỉ có trợn mắt há mồm, nhìn Mộc Hàn Mặc bối rối bế Oa Oa đi vào, đợi cho Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa biến mất ở tầm mắt các cô, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cũng vội vàng chạy theo vào. Lúc này, một chiếc xe hơi nhỏ dừng ở cửa bệnh viện, Giản Tiểu Bạch từ trên xe chạy xuống, đi theo Ngọc Tình cùng Lê tẩu chạy vào.
Mộc Hàn Mặc đưa Oa Oa đến phòng giải phẫu cũng không chịu đi ra, bác sĩ khuyên vài lần hắn cũng không nghe, cuối cùng bác sĩ đành phải cầm nhất bộ quần áo phòng virus cho hắn. Một thân quần áo màu lam mặc ở trên người hắn có vẻ ngắn như vậy.
"A. . . . . . Đau quá. . . . . ." Oa Oa nằm trên bàn mổ, chung quanh ngọn đèn lờ mờ, chỉ có chỗ nằm của Oa Oa mới có đèn đuốc sáng trưng.
Mà khuôn mặt hồng nhuận phấn nộn giờ phút này cũng mất hết huyết sắc, hai tay nắm thật chặc ga giường dưới thân, muốn đem đau đớn dời đi, nhưng từng trận từng trận đau đớn, đem cô tra tấn tới tình trạng kiệt sức.
Mộc Hàn Mặc thấy vậy, cũng hạ quyết tâm "Ngoan, nhịn một chút, rất nhanh thì tốt rồi, chúng ta sẽ sinh một đứa." Cầm chặt tay cô, đang không ngừng run run. Nhìn cô gái trên bàn mổ đang bị thống khổ tra tấn, đau lòng khó nhịn, khẽ nhíu mày kiếm, trong hai tròng mắt tràn đầy dịu dàng cùng đau lòng, nữ hộ sĩ ở đây đều hâm mộ có thêm.
Trong tai truyền đến tiếng nói đau lòng của Mộc Hàn Mặc, không tự chủ được gật đầu, đau đớn trên người lại truyền đến, đau kìm lòng không được kêu lên "A. . . . . . Đau. . . . . ." Thanh âm thúy lưu chuyển trong toàn bộ phòng giải phẫu.
Mộc Hàn Mặc nhìn bộ dáng thống khổ của Oa Oa, lời an ủi nghẹn tại yết hầu, chỉ có thể cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Một đôi tay nhỏ bé của Oa Oa, tay phải nắm chặt ga giường, tay trái cầm thật chặt bàn tay to lớn của Mộc Hàn Mặc, móng tay thậm chí cắm sâu vào trong da thịt hắn. Mộc Hàn Mặc thế nhưng lại không nói một chữ, lẳng lặng, đầu đầy mồ hôi nhìn cô.
Các công cụ phẫu thuật của bác sĩ đã chuẩn bị tốt, Mộc Hàn Mặc nhìn con dao phẫu thuật trong tay hắn, khẽ nhíu mày kiếm, càng thêm nhíu chặt "Không thể thuận sản?" Tiếng nói lãnh liệt, rất khó tưởng tượng là người đàn ông dịu dàng khi đối mặt với bệnh nhân trên bàn mổ .
"Mộc tổng, Mộc phu nhân đã chậm trễ không ít thời gian, thuận sản rất khó, chỉ sợ Mộc phu nhân sẽ có nguy hiểm." Nói chuyện là một vị bác sĩ nam, cặp mắt hung ác nham hiểm của Mộc Hàn Mặc, càng thêm thâm trầm.
"Đau a! Mặc. . . . . . Đau quá. . . . . . . A. . . . . ." Một tiếng rên thống khổ, đem Mộc Hàn Mặc đang suy nghĩ kéo lại "Nhanh chút, đừng lề mề." Ưng mâu lãnh liệt quét mắt liếc vị bác sĩ nam một cái, nhưng trong lòng có một vướng mắc.
Kế tiếp bên trong cuộc phẫu thuật, tuy đã tiêm thuốc tê, nhưng vẫn không giảm bớt được đau đớn trên thân thể của Oa Oa, chỉ cần Oa Oa chau mày, cặp lãnh mâu hung ác nham hiểm của Mộc Hàn Mặc sẽ quét mắt liếc hắn một cái.
Nhiều lần vị bác sĩ nam đều thiếu chút nữa làm rơi dao phẫu thuật trong tay xuống thân thể Oa Oa. Trải qua chiến dịch này, Mộc Hàn Mặc rốt cục cảm nhận được thống khổ khi sinh con, kiên quyết bằng không thì Oa Oa lại mang thai, đương nhiên đây là chuyện nói sau.
Một tiếng đồng hồ vội vàng mà qua, Oa Oa bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Mộc Hàn Mặc không rảnh bận tâm tới đứa con, đi theo Oa Oa vào phòng bệnh VIP được an bài sẵn. Bác sĩ cùng hộ sĩ môn nhìn bóng lưng Mộc Hàn Mặc cuống quít đi theo, còn không kịp chúc mừng, liền tự động bị xem nhẹ.
Nhưng thật ra lúc hộ sĩ ôm con ra, Phụng Thiên Dự không nói hai lời, liền ôm đứa nhỏ đón tới, hai lông mày cùng Mộc Hàn Mặc cực kì giống "Đứa bé này, nhất định là đại ca đời thứ hai nha, em xem lớn lên rất giống đại ca." Đem đứa nhỏ đưa tới trước mặt Giản Tiểu Bạch, cùng cô nhìn nhau cười, bên trong lồng ngực đánh một cái tính toán nhỏ nhặt.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Giản Tiểu Bạch lần đầu tiên nhìn thấy trẻ sơ sinh, trong lòng có một cỗ ấm áp chảy xuôi qua. Cảm giác lúc trước bị bộ dáng thống khổ của Oa Oa làm kinh hách cũng biến mất vô tung vô ảnh, cùng Phụng Thiên Dự chơi đùa với đứa nhỏ.
Ngọc Tình thấy dáng vẻ bọn họ như vậy, tiến lên từng bước, đoạt đứa nhỏ lại, gắt gao ôm vào trong ngực, cúi đầu nhìn đứa nhỏ "Đứa nhỏ này rõ ràng rất giống Oa Oa mà! Nơi nào giống cái người khẩu Phật tâm xà kia." Nói xong, như có chuyện lạ liếc hai người bọn họ, Phụng Thiên Dự có chiều hướng chuyển thân về trước muốn đem đứa nhỏ đoạt lại "Ngọc Tình, cô đừng đoạt a! Tôi cùng Tiểu Bạch còn chưa có trêu chọc đủ đâu."
Lời này vừa nói ra, đạt được một cái trợn mắt của Ngọc Tình "Đứa nhỏ cũng không phải cho anh chơi với đùa, Stop!" Nói xong, ôm đứa nhỏ, xoay thân, kêu một tiểu thư y tá mang cô đến phòng bệnh Oa Oa, đem Phụng Thiên Dự như người qua đường ném lại sau lưng, trước khi đi vẫn không quên bỏ lại một câu "Anh chờ xem! Tôi đến xem Oa Oa cùng Mộc Hàn Mặc, tôi sẽ nói cho bọn họ biết."
Phụng Thiên Dự nhất thời bừng tỉnh, mang theo Giản Tiểu Bạch chạy nhanh đuổi theo "Ngọc Tình, cho tôi ôm một cái, cho tôi ôm một cái!" Y tá tiểu thư lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Phụng Thiên Dự như thế, hiện tại có chút giật mình. Ngắn ngủi sau khi giật mình, liền hồi phục biểu hiện, hắn đã cưới vợ rồi, hơn nữa đang ngay bên cạnh hắn, cô nhìn một người đàn ông đã có vợ, quả thực không nên.
Sau khi y tá tiểu thư điều chỉnh tốt tâm tính, liền lẳng lặng dẫn đường cho bọn họ, đi tới phòng VIP số 6 ở lầu hai, Ngọc Tình thật cẩn thận bế đứa nhỏ đi vào.
Mộc Hàn Mặc thấy bọn họ tiến vào, nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ trong lòng Ngọc Tình, tâm liền xúc động, một đôi mắt tràn đầy nhu tình đi theo ở trên người đứa nhỏ, nếu là người không biết, khẳng định nghĩ tới Mộc Hàn Mặc nhìn bộ ngực cao thẳng kia của Ngọc Tình.
Ngọc Tình ôm đứa nhỏ đi tới trước mặt Mộc Hàn Mặc, thật cẩn thận đưa tới trước mặt hắn, không nói chuyện. Mộc Hàn Mặc liền chủ động nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào lòng. Kiếp trước tuy rằng có ôm qua con của bọn họ, nhưng mà đã không còn nhớ rõ cảm giác lúc đó.
Nay lại ôm con của bọn họ vào trong ngực, hắn rành mạch cảm giác được, hạnh phúc, thỏa mãn, khoái hoạt, còn có cảm kích, đứa bé này là cảm tình gắn bó giữa hắn cùng Oa Oa, hắn sẽ bảo hộ đứa bé này thật tốt, sẽ không để cho đứa bé bị đặt vào hiểm cảnh.
Hai tay ôm đứa bé không ngừng run run làm cho hắn giờ phút này khẩn trương hoàn mỹ hiện lên, Ngọc Tình nhìn biểu tình của Mộc Hàn Mặc, trong lòng không khỏi xúc động. Mới vừa rồi cô ôm đứa nhỏ thì cũng có một loại kích động, cảm giác luống cuống, lần đầu tiên ôm đứa bé nhỏ như vậy, cảm giác thật tốt.
Mộc Hàn Mặc nhìn lông mày trên trán của đứa bé trong lòng giống hắn cực kì, mà đôi môi lại giống Oa Oa, tâm đã sớm hóa thành một bãi xuân thủy, nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt bé "Oa Oa oa. . . . . . ." Một hồi tiếng khóc đinh tai nhức óc truyền đến, Mộc Hàn Mặc bị dọa, không dám động, liền như vậy nhìn bé.
"Đừng khóc, đừng khóc. . . . . ." Mộc Hàn Mặc học bộ dáng phụ nữ dỗ đứa bé, nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, một bên nhẹ nhàng dỗ, thế nhưng mà tiếng khóc của đứa bé lại không nhỏ, ngược lại càng lớn, Mộc Hàn Mặc nhìn nhìn thiên hạ đang nằm trên giường bệnh, thấy đôi mi thanh tú của cô khẽ cau lại, không khỏi ác thanh ác khí nói với tiểu tử trong lòng "Con lại khóc, cha sẽ đem con ra bên ngoài, đừng ầm ỹ mẹ con nghỉ ngơi. Nếu làm mẹ con thức giấc thì xem cha thu thập con như thế nào a."
Nhất thời, thanh âm liền nhỏ lại, Bảo Bảo bẹt miệng, thu liễm nước mắt, chỉ là vẫn nhẹ giọng nức nở, giống như đang kháng nghị Mộc Hàn Mặc.
Ngọc Tình vòng quanh Mộc Hàn Mặc vài vòng, lại nhìn về phía đứa bé trong lòng hắn "Ông trời a! Quá thần kỳ, Mộc tổng, anh không phải là có siêu năng lực a? Đứa bé rõ ràng đã đừng khóc." Đứa bé nhỏ như vậy không có khả năng nghe hiểu được lời người lớn nói, bất quá nói nghĩ tới cũng kỳ quái, Mộc Hàn Mặc nói Oa Oa, nhóc liền không khóc.
Mộc Hàn Mặc không để ý đến cô (Ngọc Tình), quái dị nhìn đứa bé trong lòng , đứa bé này, sao lại để ý Oa Oa như vậy, chẳng lẽ. . . . . . Không có khả năng, nếu là hài tử kia cũng sẽ không có trí nhớ . . . . . .
Càng nghĩ càng sợ, Mộc Hàn Mặc lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều, đem đứa bé đặt bên người Oa Oa "Bảo Bảo ngoan ngoãn, cùng Mummy ngủ nha." Đứa nhỏ ngay cả thanh âm nức nở cuối cùng cũng không còn, sắc mặt Mộc Hàn Mặc lại càng thêm trầm trọng, đã không có vui sướng khi ôm đứa nhỏ.
"Mộc lão đại, anh làm sao vậy?" Ngọc Tình nhịn không được thò tay đẩy Mộc Hàn Mặc đang ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Mộc Hàn Mặc mắt lạnh đem tay cô trừng mắt lại, Ngọc Tình bĩu môi, lầm bầm lầu bầu xoay người rời đi, ra khỏi phòng bệnh.
Phụng Thiên Dự cùng Giản Tiểu Bạch đã ở ngoài phòng bệnh chờ Ngọc Tình bị giáo huấn đi ra, nhưng mà không có bị giáo huấn, chỉ là vô cùng đơn giản cho một ánh mắt sắc lạnh, không khỏi có chút khinh bỉ người đàn ông lòng đang tràn đầy lo lắng trong phòng bệnh.
Ngọc Tình không có liếc mắt nhìn Phụng Thiên Dự một cái, liền theo hành lang, đi vào đại sảnh bệnh viện, liền gặp Lê tẩu đang làm thủ tục nằm viện, cầm túi xách tiêu sái đi tới "Lê tẩu, bà không phải đi về sao?" Lê tẩu quay đầu nhìn Ngọc Tình, không khỏi nhẹ nhàng cười "Còn phải chờ một lát, thiếu phu nhân vừa sinh con, phụ nữ sinh con xong có nhiều điều cấm kỵ, thiếu gia lại là đàn ông, cái gì cũng đều không hiểu, tôi muốn ở chỗ này chiếu cố thiếu phu nhân." Tiện tay nhận lấy giấy chứng nhận y tá tiểu thư đưa tới.
Ngọc Tình theo Lê tẩu lại đi về đường cũ, Phụng Thiên Dự gặp Ngọc Tình lại trở về, không khỏi đi lên phía trước trào phúng hai câu "Tại sao lại trở về đây? Vừa bị đại ca trừng không đủ sao? Có phải thích đại ca rồi." Giản Tiểu Bạch thấy hắn nói càng ngày càng kỳ cục, liền vươn tay kéo kéo cánh tay hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Ngọc Tình tâm tình không tốt, tay vặn túi xách, thuận tay vung lên, lúc Phụng Thiên Dự chưa kịp phản ứng, đánh lên vai hắn "Cho anh nói lung tung này, “miệng chó không mọc được ngà voi”." Hướng tới Phụng Thiên Dự trợn trắng mắt xem thường, liền theo Lê tẩu đi vào phòng, có Lê tẩu người già kinh nghiệm lão luyện, Phụng Thiên Dự cũng thoải mái nhàn nhã ôm vai Giản Tiểu Bạch đi vào.
Lê tẩu đi đến bên người Mộc Hàn Mặc, thấy Mộc Hàn Mặc không lên tiếng, trên mặt cũng không có nụ cười, không khỏi lên tiếng hỏi "Thiếu gia, làm sao vậy?" Mộc Hàn Mặc quay đầu nhìn Lê tẩu, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh lại "Lê tẩu, bà tạm thời không cần rời khỏi Mộc gia, lưu lại giúp tôi chiếu cố Oa Oa, tôi cái gì cũng đều không hiểu, có cái gì cần chú ý, còn muốn bà lưu tâm nhiều hơn."
"Thiếu gia, ngài nói lời nói gì vậy, chỉ cần Mộc gia cần tôi, tôi sẽ luôn luôn ở lại Mộc gia, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm trì hoãn." Đôi mắt Lê tẩu hiền lành, thiếu gia là bà nhìn lớn lên, có thể vì nữ nhân mà chu đáo như vậy, trong nội tâm cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại thiếu gia đã bị thiếu phu nhân hòa tan .
"Cám ơn bà, Lê tẩu!" Mộc Hàn Mặc ngữ khí khách khí làm cho Lê tẩu hơi có chút ngây ngẩn cả người "Thiếu gia, ngài cũng không thể nói như vậy, những điều này là tôi nên làm mà." Nói xong, cúi thân nhìn nhìn đứa bé nằm trên giường bên cạnh Oa Oa đang ngáy ngáy o..o... "Lớn lên cũng thật đáng yêu, rất giống thiếu gia, về sau nhất định cũng là một người đàn ông có đảm đương."
"Ha ha. . . . . . . Đừng tìm tôi đối nghịch là được rồi." Giống như trào phúng đem trong nộ tâm nhả ra, Lê tẩu hơi ngây ngẩn cả người, vừa tiến đến liền sửng sốt hai lần "Thiếu gia, tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, làm sao có thể cùng ngài đối nghịch a! Đừng suy nghĩ nhiều, về sau tiểu thiếu gia trưởng thành, tôi thế nhưng hi vọng nhìn thấy hắn cưới vợ sinh con." Cũng không biết khi đó bà còn ở đây không.
"Lê tẩu, chuyện Cầm nhi bà phải xử lý thận trọng, dù sao bà ở nhà chúng tôi giúp việc nhiều năm như vậy, tôi không hy vọng nhìn thấy kết cục người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Cho nên, có thể đem cô ta tiễn đi là tốt nhất." Lê tẩu ở bên cạnh Oa Oa, bên cạnh Oa Oa có một người già kinh nghiệm lão luyện chiếu cố thì an tâm.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện .com
Những người khác chiếu cố Oa Oa, hắn đều lo lắng, Lê tẩu làm việc ở Mộc gia nhiều năm như vậy, hắn yên tâm đem Oa Oa giao cho bà chiếu cố, nhưng mà con gái của bà cũng là một ngừoi đại phiền toái, dĩ vãng hắn chưa từng lưu ý qua cô ta, cũng đối với cô ta rất lãnh đạm. Không nghĩ tới nhiều năm như vậy trôi qua, cô ta vẫn thích hắn, chỉ là không biết bây giờ ưa thích có vài phần thực.
Trên mặt Lê tẩu hiện lên một tia kiên quyết "Thiếu gia ngài yên tâm, chúng tôi sẽ mau chóng đem Cầm nhi đưa đi cách xa trung bộ, sẽ không để cho nó trở thành trở ngại giữa ngài cùng với thiếu phu nhân đâu, tôi nghĩ hiện tại giữa ngài cùng với thiếu phu nhân cũng không có cái gì có thể trở ngại hai người được." Nếu có thể đem con gái giữ ở bên người bà làm sao mà không muốn chứ?
Sắc mặt Mộc Hàn Mặc lóe lên không ngừng, một đôi ưng mâu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lê tẩu "Là không có gì có thể trở ngại tôi cùng Oa Oa, bất quá tôi không hy vọng Oa Oa phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn cả." Có vết xe đổ của kiếp trước, cả đời này, hắn cũng không thể đem nhân vật nguy hiểm giữ ở bên người, nếu là giẫm lên vết xe đổ ấy, ngay cả hắn cũng không thể tự tha thứ cho mình.
Lê tẩu khẽ cười "Thiếu gia, tôi đã minh bạch rồi, lo lắng trong lòng ngài không phải là không có lý, tôi sẽ mau chóng đem Cầm nhi đưa đi cách xa trung bộ." Nhìn nhìn đứa nhỏ trên giường, Lê tẩu lại đem tầm mắt dừng trên người Mộc Hàn Mặc "Thiếu gia, tôi có thể ôm tiểu thiếu gia một cái không?"
"Ừm." Mộc Hàn Mặc lâm vào trầm tư. . . . . .
Editor: thuyxt