Chương 121: Tố chất của giáo sư
Khóe mắt vị chủ nhiệm lớp tuổi còn trẻ liếc nhìn hai người đang ôm nhau ngồi, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời hai gò má đỏ bừng.
Hiệu trưởng thấy vậy, xấu hổ cười cười, liền đứng lên, vươn tay trái, giới thiệu với vị chủ nhiệm lớp "Đinh lão sư, đây là tổng tài tập đoàn Thiên Long, Mộc tổng." Sau đó liền quay lại, mở tay trái ra hướng về phía Oa Oa đang tựa vào trong lòng Mộc Hàn Mặc "Đây là Mộc phu nhân, Mộc phu nhân chính là tân sinh viên xếp lớp."
Vị chủ nhiệm lớp tuổi còn trẻ nhìn nhìn Oa Oa, không khỏi đố kị đỏ hai mắt lên. Tiếp theo trong mắt tràn ngập khinh miệt "Nguyên lai chính là cô ta a! Mời cùng tôi đến đây đi!" Xoay người, hơi hơi khom người hướng tới hiệu trưởng "Hiệu trưởng, tôi đi ra ngoài trước."
Mộc Hàn Mặc không hờn giận xoăn chặt đầu mày, Oa Oa chuẩn bị đứng lên lại bị Mộc Hàn Mặc gắt gao ôm vào ngực "Hiệu trưởng, đây là lễ nghi của trường học các ông sao?" Ở trước mặt của hắn cũng dám liều lĩnh như thế, nếu hắn không ở đây, cô ta sẽ đánh lên đầu Oa Oa không chừng.
Từng ngón tay được cắt tỉa gọn gàng nhẹ nhàng gõ gõ trên chiếc ghế sô pha làm bằng da, nghiêng người tựa trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo.
Lý hiệu trưởng âm thầm lau mồ hôi, vẻ mặt khó xử nhìn Mộc Hàn Mặc "Mộc tổng, cha của Đinh lão sư là đại cổ đông thứ hai của trường chúng tôi." Đều không thể đắc tội a! Bằng không vị trí hiệu trưởng của ông ta cũng khó bảo toàn.
"Một giáo sư không có khí độ và tác phong nên có, như thế nào làm được giáo sư? Vậy thì cô ta dạy dỗ học sinh cũng không đến nơi đến chốn đâu." Mộc Hàn Mặc không nhanh không chậm nói xong, nâng cặp ưng mâu thâm thúy lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng, giống như là cây đinh xuyên vào ông ta vậy.
Thái dương Lý hiệu trưởng dần dần tràn ra mồ hôi trong suốt, ngẩng đầu sợ hãi liếc một cái khuôn mặt giờ phút này đang tươi cười của Mộc Hàn Mặc "Mộc tổng, chuyện này tôi không làm chủ được, cha của cô ta không phải của tôi có thể đắc tội được."
Khóe miệng khêu gợi của Mộc Hàn Mặc hơi câu lên, nhìn Lý hiệu trưởng một lát "Vậy ông cho rằng Mộc mỗ là người có thể đắc tội được?" Lời nói ý vị thâm trường, làm Lý hiệu trưởng giật mình ở đương trường, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện ra bối rối "Không phải, không phải, Mộc tổng ngài hiểu lầm rồi."
"Tốt lắm, không cần phải nói nhiều như vậy, vị giáo sư này không cần cũng được. Ta hiện tại lấy thân phận cổ đông lớn nhất của trường học, khai trừ Đinh lão sư." Thong thả tự đắc nói xong, bàn tay vỗ vỗ bả vai Oa Oa, Oa Oa nhu thuận tựa vào trong lồng ngực hắn, trong lòng dị thường ngọt ngào như sa vào trong hủ mật vậy.
Lý hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi "Dạ, Mộc tổng, tôi đây phải đi kêu thư ký soạn ra văn bản thông báo khai trừ." Chỉ cần là Mộc tổng hạ lệnh, thì ngay cả cha của Đinh lão sư đến, cũng không liên quan đến mình rồi.
"Ừm." Mộc Hàn Mặc khẽ gõ lên sô pha, Lý hiệu trưởng cúi người "Mộc tổng ngài chậm rãi ngồi, tôi trước đi ra ngoài một chút."
Mộc Hàn Mặc buông hai chân đang bắt chéo ra, khom người, cầm một chén trà trên kỉ trà lên "Đi đi!" Đầu cũng không nâng lên.
Lý hiệu trưởng im ắng rời khỏi văn phòng, Oa Oa nghe thấy tiếng bước chân biến mất ở bên tai, lúc này mới mở hai mắt, ngẩng đầu, ấn lên chiếc cằm hoàn mỹ của hắn một nụ hôn.
Mộc Hàn Mặc hiển nhiên không ngờ Oa Oa sẽ to gan như vậy đi hôn hắn, không khỏi ngây người một lát, lúc này mới ôm Oa Oa vào lòng, ngồi trên bắp đùi của hắn "Bảo bối, sớm biết rằng như vậy có thể làm cho em chủ động hôn anh, vậy anh đây sẽ làm thêm vài lần nữa cũng không được. Đến, hôn lại vi phu một chút." Đem má trái đưa đến trước mặt cô, tà nhãn mang ý cười nhìn cô.
Oa Oa nhìn hắn giống như vô lại, không khỏi cười khẽ một tiếng "Mặc, anh có vẻ giống tiểu hài tử ngây thơ vậy." Vươn tay, giày xéo khuôn mặt tuấn tú của hắn đưa qua.
Mộc Hàn Mặc nức nở hai tiếng, tùy ý cô giày xéo khuôn mặt của hắn, mãi cho đến khi Oa Oa buông tay, ôm lấy cổ hắn, mới mở miệng "Lão công, vì sao khắp nơi đều có nữ nhân mơ ước đến anh a?" Cái trán trơn bóng mâu thuẫn cọ cọ lên cằm hắn. 'Nguồn : thichdoctruyen.com
Mộc Hàn Mặc ngửi thấy mùi thơm của cơ thể cô phát ra pha trộn cùng một chỗ, thân thể không khỏi hơi hơi cương cứng lên "Bảo bối, trên người em thơm quá." Mùi hương làm hắn kìm lòng không đậu.
Oa Oa đỏ hai má, đem hai má phấn nộn chôn trên hõm vai hắn "Lão công, anh càng ngày càng hư." Thanh âm buồn bực phát ra làm cho Mộc Hàn Mặc cười ra tiếng "Bảo bối, đó là bởi vì ông xã của em có nguồn vốn." Chủ yếu là chỉ thể lực.
Oa Oa nâng lên hai má đã đỏ gay, nhìn bộ dáng tự kỷ của hắn, mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, thừa lúc hắn chưa có phản ứng, cắn một cái lên cằm hắn.
Mộc Hàn Mặc vỗ vỗ lưng cô, giống như an ủi cô, Oa Oa cắn một cái thật mạnh mới buông cằm hắn ra. Liền thấy trên cằm hắn xuất hiện một loạt dấu răng.
Lúc này, Đinh lão sư đã đi rồi quay lại, bước vào văn phòng, liền thấy dáng vẻ hai người vô cùng thân thiết khăng khít. Oa Oa vừa vặn buông cằm Mộc Hàn Mặc ra, Mộc Hàn Mặc quay đầu nhìn Đinh lão sư "Cút." Giọng nói không hờn giận thốt ra.
Nụ cười trên mặt chưa giảm mà thanh âm lại lãnh mạc dị thường, làm cho lòng người sinh sợ hãi.
Đinh lão sư hơi hơi lui thân thể, nâng mắt lên dũng cảm đối diện với Mộc Hàn Mặc "Mộc tổng, tôi tới mang tân học sinh của tôi đến lớp học, thỉnh Mộc tổng không nên ngăn cản." Lời nói tuy khách khí lại mang theo dày đặc mùi thuốc súng.
Mộc Hàn Mặc lơ đễnh khiêu mi, chỉ nhìn lướt qua cô ta "Cô cho rằng cô có tư cách này?" Giọng nói từ tính lạnh nhạt mà lại sẳng giọng làm cho người ta nhịn không được say mê trong đó.
Đinh lão sư bị ưng mâu thâm thúy lãnh liệt của hắn nhìn tới thì muốn rút lui, dần dầndời cước bộ qua một bên, theo bản năng rời khỏi tầm mắt của hắn.
Mộc Hàn Mặc lại thu hồi tầm mắt, một lần nữa dừng trên người Oa Oa, trong nháy mắt cúi đầu, ưng mâu lại trở nên dị thường nhu hòa, giống như biểu hiện mới vừa rồi chưa bao giờ từng xuất hiện.
"Oa Oa, hay là hôm nay không cần đi học! Quay về công ty, chờ hiệu trưởng an bài xong xuôi hết lại đến trường học, như thế nào?" Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, cảm thụ được viên thịt nhỏ trong bụng cô cùng hắn có quan hệ huyết thống đã hơi nảy lên, trong lòng tràn đầy cảm động.
Oa Oa nâng mắt lên nhìn Mộc Hàn Mặc, quệt quệt cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn "Như vậy sao được, anh mặc dù là cổ đông lớn nhất của trường này, nhưng mà cũng không thể làm chuyện đặc thù a!" Đưa mắt nhìn Đinh lão sư đang đứng thẳng một bên "Tuy rằng đã từng làm chuyện đặc thù nhưng không thể để cho hiệu trưởng ngoại lệ nhiều lần, bằng không ông ấy sẽ có ý kiến với em."
Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên mu bàn tay hắn, cùng nhau nhẹ nhàng vỗ về bụng "Lão công, em rất yêu anh. . . . . . . Còn có Bảo Bảo." Tiếng nói mềm mại dịu êm làm cho tâm Mộc Hàn Mặc tê tê dại dại, quay đầu sử sắc mặt với Đinh lão sư.
Đinh lão sư sợ sệt nhìn Mộc Hàn Mặc liếc mắt một cái, sợ hãi lui ra ngoài.
"Yêu thương thì tốt, nếu em không yêu, anh liền đem em nhốt lại, sau đó mỗi ngày *, để cho em yêu cơ thể của anh trước." Thanh âm ái muội mà bao hàm dịu dàng làm cho Oa Oa đỏ hai má "Không muốn nói chuyện với anh nữa, trong đầu anh toán là tư tưởng đen tối, đáng xấu hổ!"
Oa Oa phỉ nhổ nói xong, quay đầu không nhìn hắn, cúi đầu nhìn bụng, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô ra "Lão công, em có thể cảm giác được tim của Bảo Bảo chúng ta đập, cái loại cảm giác ở trong người em sinh trưởng, làm cho em có loại xúc động muốn khóc, thực chờ mong, cũng thực cảm động!"
Mộc Hàn Mặc cúi người xuống, hôn một cái lên trán cô, bàn tay to lớn của hắn nắm thật chặt tay cô, tăng thêm lực đạo "Bảo bối, anh nhìn bụng em từng ngày lớn lên, trông chừng Bảo Bảo của chúng ta từng ngày trưởng thành, anh thực thỏa mãn. Chỉ cần em và con không rời khỏi anh, anh cái gì cũng có thể không cần." Cảm giác mất đi cô, hắn không muốn lại thể nghiệm một lần nữa, chỉ một lần là đủ rồi, một lần thôi cũng đã đủ cho hắn hối hận suốt đời.
Oa Oa ngẩng đầu, hướng tới hắn dịu dàng cười "Mặc, đột nhiên em cảm thấy, ông trời đối với anh vẫn rất công bằng." Tiếng nói chậc chậc lại mang cười, làm cho Mộc Hàn Mặc nao nao "Vì sao nói như vậy?"
"Anh nghĩ đi a! Anh làm thương tổn em như vậy, còn muốn để cho em chủ động đến gần anh, sau đó vẫn bị anh lôi kéo đi đầu thai, kết quả anh cái gì cũng nhớ rõ, em thì cái gì cũng đều quên." Đô đô cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn,trong thanh âm tràn đầy bất mãn "Anh nói ông trời có phải đối xử với anh thực tử tế hay không?"
Mộc Hàn Mặc nghe cô ngôn luận, không khỏi cười nhẹ ra tiếng "Bướng bỉnh, thì em sẽ nói." Chuyện trước kia, hắn không muốn nói thêm, đó là miệng vết thương của cả hắn và cô, ở giữa đó còn có vết rách, chỉ hy vọng bảo bối của hắn có thể nhớ tới muộn một chút.
Về sau nếu có nhớ tới cũng đừng rời khỏi hắn, để cho hắn có cơ hội được chuộc tội, đem tình yêu kiếp trước cho cô.
"Khụ khụ. . . . . . Mộc tổng, đều đã làm thỏa đáng." Hiệu trưởng cúi đầu, không dám nhìn Mộc Hàn Mặc, tiến vào liền chứng kiến hai vợ chồng bọn họ khanh khanh ta ta. Một chút cũng không phòng bị, Mộc tổng như vậy mới là thật đi!
Mộc Hàn Mặc quay đầu quét Lý hiệu trưởng liếc mắt một cái "Đã biết, mang bọn tôi đi phòng học đi!" Xem ra trong trường học phải phái một số người đến bảo hộ kiều thê của hắn mới được, một cô gái tay trói gà không chặt, còn đang mang bầu, lại có bộ dáng dịu ngoan dễ bắt nạt như vậy, không bị khi dễ thì mới là gặp quỷ a.
Đem Oa Oa nhẹ nhàng mà thật cẩn thận đặt trên mặt đất, lúc này mới đứng lên, sửa sang tây trang lại một chút liền dẫn đầu đi ra từ khe hở giữa sô pha và bàn trà. Tiếp theo đó nghiêng người vươn tay nắm bàn tay cô, kéo cô ra, lúc này mới ôm cả bả vai của cô.
Lý hiệu trưởng hơi hơi khom người, vươn tay trái làm một cái thủ thế "Mộc tổng, Mộc phu nhân, mời!"
Mộc Hàn Mặc không khách khí ôm cả bả vai Oa Oa trực tiếp bước ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, không có lưu luyến chút nào, duy nhất có thể làm cho hắn lưu luyến thì đã nằm gọn trong lòng hắn.
Theo sát phía sau còn có hơn mười người đàn ông một thân tây trang màu đen, hiệu trưởng bước nhanh đuổi theo, đi tới phía trước bên trái của Mộc Hàn Mặc dẫn đường cho bọn họ.
Đi qua mấy ngã rẽ, đi thẳng một đường trên hành lang dài, liền tới một gian phòng học xa hoa mà xinh đẹp, ngoài không có giáo sư đặc biệt ra, thì cũng giống dáng vẻ phòng học bình thường.
Có hai cửa sổ, bức tường cao cao, trước sau hai cánh cửa lớn, mà sau khi bước vào phòng học lại là một cảnh tượng khác. Bên trong tất cả bàn học đều dùng chất liệu gỗ được đặt theo yêu cầu, có thể thấy được trường học này đại tài khí thô như thế nào.
Có công ty lớn làm chỗ dựa, mà những chiếc ghế dựa này cũng không giống nhau, những thiên kim tiểu thư, thiếu gia này cũng trải qua sinh hoạt tương đối thoải mái.
Trong phòng học hiện tại yên tĩnh không tiếng động, mỗi người đều tò mò nhìn Mộc Hàn Mặc và Mạc Oa Oa đi vào phòng học.
Có nhỏ giọng thảo luận, có hâm mộ ghen tị, có châm chọc Oa Oa, còn một vài người không biết là có dụng ý gì.
Hiệu trưởng hướng tới Mộc Hàn Mặc lễ phép gật đầu, liền đi tới phía trên bục giảng "Các học sinh, đây là đồng học mới tới, Mạc Oa Oa, về sau các em phải đối xử tốt với nhau." Trung khí mười phần, bất đồng thật lớn với biểu hiện khúm núm mới vừa rồi.
"Dạ, hiệu trưởng. . . . . ." Một phòng nam sinh cùng nhau ăn khớp la to, một đám đều nhìn Mộc Hàn Mặc đang đứng ở ngoài phòng học, tựa vào trên vách tường, người nọ thì không ai không biết, nếu có thể tạo mối quan hệ, như vậy sinh ý của gia tộc có thể một năm không cần lo đến rồi.