Chương 119: Kết quả vẫn chưa biết ra sao
Vài vị bác sĩ đều tiến lên, nhất nhất kiểm tra thân thể cho Giản Tiểu Bạch. Kiểm tra thật cẩn thận, bởi vì có một người đàn ông nhìn chằm chằm vào bọn họ, xem bọn họ như là hái hoa tặc.
Phụng Thiên Dự không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bác sĩ kiểm tra, một chút cũng không buông tha, giống như đem bọn họ trở thành “danh phù kỳ thực” xâm phạm người khác, đối với bọn họ cảnh giác càng nhiều hơn.
Lúc Phụng Thiên Dự hết sức không kiên nhẫn chờ đợi, các vị bác sĩ mới kiểm tra xong, đều lui một bên "Phụng quản lí, Giản tiểu thư đã không còn trở ngại gì, chỉ cần nằm lại bệnh viện quan sát một tuần là có thể rồi." Các vị bác sĩ hai tay đặt trước bụng, hai tay giao cùng một chỗ.
Nhìn thì như trấn định, kì thực một đám đang kêu khổ trong lòng.
Phụng Thiên Dự không kiên nhẫn liếc mắt xem thường, hai tay vung lên, giống như tình trạng bất đắc dĩ "Cô ấy khi nào thì hồi tỉnh?" Đây là chuyện hiện tại hắn muốn biết nhất, nói một đống lớn, trọng điểm cũng không nói gì đến.
Một vị bác sĩ âm thầm đổ mồ hôi, bị vị bác sĩ khác đẩy về phía trước một phen, hắn liền bị đẩy về phía trước nhất "Phụng quản lí, Giản tiểu thư tùy thời đều sẽ tỉnh lại, chậm nhất là trước sáng sớm, cho nên ngài không cần phải gấp."
Phụng Thiên Dự suy sụp vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đi ra ngoài, hắn không nghĩ lại nghe lời như thế, mỗi một lần đều là tùy thời hồi tỉnh, nhưng là tùy thời là bao lâu? Sáng mai, thật hy vọng nàng có thể tỉnh lại nhanh một chút, cứ ngủ như vậy thì thật là khảo nghiệm trái tim của hắn.
Vài vị bác sĩ đều lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh, lưu lại Phụng Thiên Dự ở trong phòng bệnh, hai tay suy sụp chống lên thành giường bệnh.
Biệt thự Mộc gia hiện tại thanh tịnh dị thường, tộc trưởng Mộc gia lại rời biệt thự đi du lịch, mà Long Đằng, Tề Vân Hiên, Long Triết Ngạn thì đều trở lại Long gia.
Sáng sớm ngày mới, ánh mặt trời mờ nhạt mà ấm áp theo khe hở chiếc rèm sát đất sát đất chiếu xạ vào trong phòng, soi lên người một đôi vợ chồng đang ôm nhau ngủ.
Mộc Hàn Mặc chậm rãi mở một đôi ưng mâu mê mang, không có sắc bén cùng thâm thúy của ngày thường, làm cho người ta cảm thấy hắn tựa như đại nam hài bình thường. Mộc Hàn Mặc giật giật thân mình, rút cánh tay dưới cổ Oa Oa ra, rón ra rón rén tiêu sái xuống giường.
Oa Oa lập tức cũng tỉnh lại, thói quen tính xoay người, nhưng không có ôm được Mộc Hàn Mặc, chỉ đụng đến giường lớn vắng vẻ, liền mở đôi tinh mâu còn buồn ngủ, nhìn nhìn vị trí bên cạnh.
Khi ngẩng đầu liền thấy bóng lưng Mộc Hàn Mặc đã ẩn vào bên trong phòng tắm, sờ sờ vẫn còn độ ấm trong ổ chăn, lui lui cổ, lại tiến vào trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu.
Chờ Mộc Hàn Mặc rửa mặt chải đầu xong, đi ra khỏi phòng tắm, đến phòng thay quần áo đổi quần áo xong, lúc này mới nhảy lên giường, đem Oa Oa bế dậy.
Oa Oa phản tay liền ôm lấy cổ Mộc Hàn Mặc, ý cười Yên Nhiên nhìn hắn, Mộc Hàn Mặc bất đắc dĩ cười cười "Bướng bỉnh." Cúi đầu nhẹ nhàng ấn lên cái trán của cô một nụ hôn.
"Lão công, anh đứng lên cũng không bảo em." Đầu nhỏ tựa vào đầu vai hắn, không gọi cô, liền khiến cho hắn chạy đến ôm cô, hắc hắc!
Mộc Hàn Mặc vỗ vỗ cái mông của cô, bên trong ưng mâu tràn đầycưng chìu sủng nịch "Đi a! Hiện tại biết như thế nào trừng phạt lão công của em, lá gan càng lúc càng lớn." Lời nói xuất khẩu, cũng tràn đầy nhu tình, không có chút ý tứ trách cứ nào.
Oa Oa cười duyên, ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hôn một cái, liền làm tổ trong ngực của hắn, không hề lên tiếng, Mộc Hàn Mặc cảm thụ được cánh môi mềm mại trên mặt, khuôn mặt trên tuấn tú cũng xuất hiện tươi cười tà tứ.
Tiến vào phòng tắm, Mộc Hàn Mặc tự mình hầu hạ Oa Oa rửa mặt, sau đó ôm cô đến phòng thay quần áo nội thay đổi một bộ váy màu trắng "Bảo bối, sao em lại thích màu trắng như vậy?" Tất cả những bộ váy cô đang sở hữu đều là màu trắng, khó tìm được màu sắc khác.
Xem lại toàn bộ tủ quần áo của mình, thì chỉ có độc nhất màu đen, mà mỗi kiện quần áo màu trắng đều có thể ở trên người của cô truyền ra ý nhị bất đồng.
Oa Oa xoay cái đầu nhỏ nhìn hắn, nhìn nửa ngày lúc này mới khẽ mở cánh môi phấn nộn "Bởi vì màu trắng nhìn đẹp a! Trắng noãn không tỳ vết, ngụ ý thật tốt." Còn tưởng rằng hắn biết cô vì sao thích màu trắng chứ! Vì cô chuẩn bị nhiều quần áo màu trắng như vậy.
Mộc Hàn Mặc giơ tay lên vỗ một chút cái trán của cô, mềm nhẹ vô lực, tựa như là vuốt ve "Màu trắng mặc trên người của em xác thực là rất đẹp." Mặc ở trên người của người khác sẽ không nhất định đẹp như vậy.
Oa Oa cười khẽ một tiếng "Ha ha. . . . . . Lão công, anh nói lời ngon tiếng ngọt sao lại thông thuận như vậy nha?" Nâng mắt lên nhìn Mộc Hàn Mặc, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ kêu lên "Nga, em đã biết! Nhất định là anh đã từng có rất nhiều bạn gái, cho nên mới nói lời ngon tiếng ngọt hay như vậy a." Vẻ mặt âm hiểm cười nhìn hắn.
Mộc Hàn Mặc gấp khúc ngón trỏ, liền đập vào cái trán của cô "Em cứ nói lung tung, anh đã thủ thân như ngọc hai mươi lăm năm qua, em còn oan uổng anh." Ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm chóp mũi cô kéo một cái.
Oa Oa bị đau xoa chóp mũi, nhăn chặt đôi mày thanh tú "Đau nha!" Một đôi tinh mâu ngập nước nhìn Mộc Hàn Mặc, nhìn tới nỗi Mộc Hàn Mặc tâm nhéo đau.
Vươn tay mở bàn tay nhỏ bé của cô ra, cúi người hôn lên chóp mũi của cô hôn một cái, sau đó một đường hôn xuống, hôn lên mũi cô, thẳng đến khi tới cánh môi của cô mới ngừng lại.
Niết hai gò má của cô "Còn đau không?" Vẻ mặt dịu dàng, thanh âm ôn nhu hỏi.
Oa Oa nghiêng đầu, chuẩn xác không lầm một ngụm cắn lên bàn tay to lớn của hắn. Khiêu khích nâng mày, hung hăng cắn một cái xong lúc này mới buông ra "Anh đau không?" Nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, nhấc làn váy lên chạy ra ngoài.
Mộc Hàn Mặc nhìn nhìn dấu răng trên bàn tay bị cắn, nhìn nhìn lại thân ảnh đã bỏ trốn mất dạng kia, khóe miệng mang theo tươi cười ấm áp, sải bắp đùi thon dài, đi ra khỏi phòng tắm.
Ở trong phòng nhìn một vòng, không tìm được thân ảnh cô, liền trực tiếp đi xuống lầu, lúc này mới thấy cô chạy tới tầng dưới cùng, bất đắc dĩ lắc đầu cười nhẹ. Đuổi theo chạy xuống, Oa Oa thấy hắn chạy xuống, liền đối với hắn làm một cái mặt quỷ, liền chạy thẳng đến bàn ăn.
Hai tay chống trên bàn ăn, nhìn bữa sáng gồm bánh ngọt, sữa, trứng gà, cuốn kim ngân, hít sâu một hơi, nhất thời một cỗ mùi nồng đậm tiến vào bên trong hơi thở, tràn đầy toàn bộ lồng ngực "Thơm quá a! Hôm nay em cái gì cũng phải ăn." Nói xong, liền khẩn cấp ngồi xuống.
Cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị chuyển động, Mộc Hàn Mặc đã đi tới phía sau cô, đem cô từ ghế bế lên, Oa Oa bị hoảng sợ, đột nhiên quay đầu nhìn hắn "Lão công, mau buông em xuống! Em muốn ăn điểm tâm." Bĩu bĩu cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn, đem cảm xúc bị dọa mới vừa rồi vứt bỏ, còn lại chỉ có thanh âm làm nũng cùng hờn dỗi.
Mộc Hàn Mặc ngồi vào bên cạnh chỗ mới rồi Oa Oa ngồi, đem cô đặt trên đùi rắn chắc "Bảo bối, vẫn là ôm em ăn như vậy mới có cảm giác." Oa Oa đỏ mặt, cảm giác được cái mông trên thứ gì đó thô sáp, sợ hãi liếc mắt nhìn hắn một cái "Ách. . . . . . Ách. . . . . . Ăn cơm, ăn cơm." Rất nhanh xoay quay đầu, quyết đoán dùng sữa, lấy ống hút, liền hút lên.
Mộc Hàn Mặc nhích nhích thân mình, cố ý đụng cô, vươn tay, cầm lấy trứng ngỗng trên bàn, lột vỏ trứng ngỗng, đặt vào bát cô "Đến ăn trứng ngỗng đi." Oa Oa sợ hãi phiêu hắn liếc mắt một cái, chiếc đũa trực tiếp xuyên thấu trứng ngỗng, cầm lấy lên, cho vào miệng.
Mộc Hàn Mặc cưng chìu sủng nịch xoa tóc cô, mềm nhẹ cười "Yên tâm, anh sẽ không đói quá ăn quàng đâu." Thanh âm trêu chọc, làm cho Oa Oa đỏ mặt, gục đầu xuống, không dám nhìn hắn nữa.
Chờ một lát nữa cô còn phải đi trường học, lúc này hắn biến thân thành Ngạ Lang, vậy ngày đầu tiên hắn đưa đi phải đến muộn. Hắn càng ngày càng tệ, thường xuyên nói một vài lời làm cho cô tránh né cũng không phải, mà không tránh cũng không phải. Nguồn : thich doc truyen.com
Một chút bữa sáng, ở trong xấu hổ cùng lo lắng ăn xong, vừa để đũa xuống, Oa Oa liền khẩn cấp muốn nhảy xuống khỏi bắp đùi của hắn, lại bị hắn gắt gao ôm, không thể động đậy.
Nâng đôi mắt lên, một đôi tinh mâu đáng thương nhìn hắn "Lão công, anh ăn xong rồi sao?" Xem đi! Cô rất lễ phép, như vậy hắn tìm không có lý do đùa cô chứ!
Mộc Hàn Mặc vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô "Ăn xong rồi." Nhưng không có động tác, liền như vậy gắt gao ôm cô, không cho cô đi, hắn cũng không động. Oa Oa quệt quệt cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn, vươn tay cong lên, chà đạp khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của hắn "Hừ hừ, lão công anh cố ý."
Mộc Hàn Mặc cầm lấy hai tay cô, sau đó giơ tay lên xoa khuôn mặt bị cô nắm tới biến hình "Bảo bối, em muốn cho vi phu biến thành người đàn ông xấu nhất trên đời này a!" Nói xong, cúi đầu, hung ác ở trên mặt cô hôn một cái.
Nhìn như hung ác, lại dị thường dịu dàng, Oa Oa cười duyên ra tiếng "Lão công, anh làm sao có thể xấu nhất trên đời này đâu? Ở trong mắt của em, anh thế nhưng là đẹp trai nhất, khí chất nhất." Một phen lời hay, nói làm Mộc Hàn Mặc mặt mày hớn hở, người khác đối với hắn khen ngợi hắn chưa bao giờ để trong lòng, chỉ có cô khen ngợi là độc nhất vô nhị.
"Bất quá, lão công, chúng ta hiện tại phải đi trường học, anh xem. . . . . ." Ngón tay chỉ vào đồng hồ trên vách tường phía tây, bĩu môi "Hiện tại đã hơn 8 giờ rưỡi, nếu không đi thì sẽ trễ học nha!" Bộ dáng bướng bỉnh, lại gợi lên tưởng niệm của Mộc Hàn Mặc.
Một đôi ưng mâu thâm thúy không hề chớp mắt nhìn mặt cô, hồi tưởng kiếp trước, cô cũng từng làm nũng ở trong lòng như vậy, yêu kiều cười, hai người trong lúc đó như keo sơn. Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ còn một mình hắn trải qua hai mươi mấy năm.
Mà ngay cả Oa Oa vẫn nhìn hắn, hắn cũng không có phát hiện, hai người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, Oa Oa thấy ánh mắt Mộc Hàn Mặc xa xăm như vậy, không khỏi cảm thấy tê rần "Lão công, anh suy nghĩ về em sao?" Nhẹ nhàng không tiếng động hôn một cái lên bạc môi khêu gợi của hắn, ý đồ dời đi lực chú ý của hắn.
Mộc Hàn Mặc phục hồi tinh thần lại, nhìn cô "Bảo bối, thực xin lỗi, chúng ta đi thôi!" Nói xong, liền ôm ngang người cô, đi ra đại sảnh.
Xe đã chuẩn bị sẵn ở bên ngoài, Mộc Hàn Mặc không khách khí tiêu sái đi qua, một người đàn ông toàn thân tây trang màu đen, mở cửa xe, Mộc Hàn Mặc đem Oa Oa đặt vào. Hắn sải đôi chân thon dài bước đi, đến cánh cửa bên kia xe ngồi lên.
Mộc Hàn Mặc quay kính xe xuống, đối với bọn họ gật gật đầu "Xuất phát đi!" Nói xong, người đàn ông mặc tây trang màu đen cung kính gật gật đầu "Dạ, lão đại!" Nói xong, liền xoay người rời đi.
Phía trước phía sau, tổng cộng năm chiếc xe, chạy nhanh ra khỏi biệt thự, trên xe Mộc Hàn Mặc dịch dịch thân mình, ngồi bên cạnh Oa Oa, vươn tay đem cô ôm vào trong ngực "Bảo bối, buổi tối anh tới đón em, giữa trưa Ngọc Tình sẽ tới đi ăn trưa chung với em. Em đừng đi loạn, ở trong phòng học ngoan ngoãn chờ là được rồi, đừng làm cho anh lo lắng." Hôn hôn đỉnh đầu cô.
Oa Oa hai tròng mắt nổi lên ánh sáng khác thường "Ngọc Tình sẽ tới? Vậy Lâm Lâm có tới hay không?"Cô đều đã lâu không thấy được các cô ấy, cũng không biết các cô ấy gần nhất bận việc gì. . . . . .