Chương 117: Thiếu gia Vương thị
Toàn bộ làn da trên mặt của Đồng Vụ Vân hết thảy đều bị lột xuống, còn lại bên trong chỉ là máu tươi đầm đìa, da thịt bấy nhầy, nhìn qua dị thường khủng bố, giống như ác quỷ từ địa ngục đi ra.
Mộc Hàn Mặc vừa lòng nhìn mặt của ả, sau đó chưa nói lời nào, ôm ngang người Oa Oa lên, sải những bước chân vững vàng đi ra khỏi tầng hầm.
Quỷ Y chán ghét nhìn Đồng Vụ Vân mất đi vẻ ngoài hoàn mỹ, khuôn mặt máu chảy đầm đìa, bỏ lại dao găm trong tay, xoay người theo Mộc Hàn Mặc rời đi.
Đồng Vụ Vân tuyệt vọng nhắm chặt hai tròng mắt, ả thật khờ, cư nhiên sau khi ăn mệt, còn muốn trở lại bên cạnh Mộc Hàn Mặc, đem vị trí tổng tài phu nhân của Đồng Oa Oa cướp đi.
Lúc này đây, ả thật sự tuyệt vọng, bọn họ đều là ác ma, mười phần mười là ác ma, mặt người dạ thú, ở mặt ngoài biểu hiện là một bộ dạng hiền lành. Mà bí mật bên trong là âm tàn ác độc, lúc này đây ả cái gì cũng không có, chỉ cần ả không chết, ả nhất định sẽ trở về, đem những khuất nhục hôm nay phải chịu đưng trả lại gấp bội cho cái tiểu tiện nhân kia.
Đồng Vụ Vân dường như nghe được tay chân không còn trên người mình, không tự chủ được đột nhiên đưa tay chân rụt về, hai tròng mắt không mở ra được, trên mặt đau đớn hừng hực, làm tâm của ả chết lặng.
Vì sao cái con tiện nhân Đồng Oa Oa kia có thể trải qua những ngày tháng tốt nhất, mà ả lại không được. Nó bất quá chỉ là người hầu ở Đồng gia bọn họ, chỉ có mình mới có tư cách vĩnh viễn tốt nhất.
Lúc Đồng Vụ Vân còn đang trong suy nghĩ oán độc thì hai gã đàn ông đem ả xách lên, đi ra khỏi tầng hầm, trực tiếp mang ả đến dưới chân núi, tại bên trong cống ngầm bỏ lại, liền xoay người rời đi.
Trên mặt Đồng Vụ Vân dính bùn đất, máu không ngừng tràn ra bên ngoài, tản ra mùi hôi thối trộn lẫn với bùn đất, đem bùn đất màu đen cung bị nhuộm thành màu đỏ sậm. Làm cho khuôn mặt của ả đều trở nên dị thường khủng bố, Đồng Vụ Vân giãy dụa đứng lên, ở bên trong gió nhẹ lung lay lảo đảo đi về phía trước.
Không biết muốn đi đâu, chỉ biết là rời xa đại phương đáng sợ này. Chỉ cần ả có thể sống sót, chung quy cũng có một ngày ả sẽ quay trở lại nơi đây, làm cho Đồng Oa Oa cũng phải trả giá hết thảy.
Còn có Mộc Hàn Mặc, chân chính là một ác ma, bề ngoài thì mỉm cười đầy mặt, thực tế cũng là một kẻ không hơn không kém. Đôi cẩu nam nữ lãnh khốc vô tình như ác quỷ kia, một người ả cũng sẽ không buông tha, hãy chờ xem!
Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa trở về phòng, đem cô đặt lên giường lớn, đắp chăn cho cô. Lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt, tâm không khỏi tâm căng thẳng "Bảo bối em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?" Tiến đến trước mặt cô, hai tay miết nhẹ hai má của cô.
Một đôi ưng mâu tràn đầy nhu tình, thâm tình mà chân thành nhìn cô, đáy mắt không thể bỏ qua lo lắng và khẩn trương, khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết cũng chứa đầy lo lắng.
Oa Oa nhìn dáng vẻ Mộc Hàn Mặc như thế, không khỏi gượng ép ngoắc ngoắc khóe miệng, cười cười "Em không sao, chỉ là ngửi thất mùi máu tươi thì trong lòng khó chịu, nằm một chút sẽ không có việc gì nữa." Trong dạ dày cũng bốc lên từng trận khó chịu.
Mộc Hàn Mặc chồm người về phía trước, nhẹ nhàng ấn lên cái trán trắng nõn trơn bóng của cô một nụ hôn, sau đó giúp đỡ cô nằm xuống "Em trước tiên nghỉ ngơi trong chốc lát, anh đi kêu Lê tẩu làm cho em chút đồ ăn nhẹ."
Oa Oa khẽ gật đầu, nhìn Mộc Hàn Mặc xoay người rời đi, lúc này mới chậm rãi nhắm hai tròng mắt lại. . . . . . .
Hô hấp dần dần đều đều, bộ ngực nhợt nhạt phập phồng, thân thể cũng bất an giật giật, trở thân mình.
Một cảnh tượng khẩn trương hiện ra trước mặt cô.
"Chi nha" một tiếng, đại môn làm bằng gỗ bị đẩy ra, người cầm đầu đi tới là một phu nhân trang điểm nồng đậm xinh đẹp, dáng người tuyệt hảo, toàn thân cao thấp tản ra hơi thở bức người.
Oa Oa ngã ngồi trên mặt đất, mờ mịt nhìn các nàng từng bước một hướng tới cô đi tới, tâm giống như chết lặng, không có cảm giác, vị phu nhân đó đứng ở trước mặt cô, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp tràn ngập khinh miệt "Tỷ tỷ, muội muội là đưa tới tiễn tỷ một đoạn đường." Nói xong, liền có người bưng một cái bàn con tiến lên.
Oa Oa hoàn toàn không hiểu ý của nàng, chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng.
Phu nhân lơ đễnh, bưng chén rượu trên chiếc bàn con lên, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt cô, đưa lên chén rượu "Tỷ tỷ, đây là Vương gia ban cho ngươi độc rượu, cho ngươi lưu lại toàn thây, tuy rằng ngươi cho Vương gia đội nón xanh, nhưng Vương gia vẫn niệm cảm tình ngày xưa, cho ngươi lưu lại toàn thây."
Oa Oa không rõ vì sao, nhưng cũng tự nhiên vươn tay, tiếp nhận cái chén trong tay phu nhân, uống một hơi cạn sạch, hai tròng mắt âm lãnh của phu nhân quét mắt liếc cô một cái, càn rỡ cười rời đi. Những người đi theo phu nhân mà đến cũng thờ ơ lạnh nhạt, theo phu nhân rời đi, mà suy nghĩ của cô cũng cách cô càng ngày càng xa. . . . . . .
Đang lúc mờ mịt thì nghe được một thanh âm dịu dàng gọi khẽ, Oa Oa khó khăn mở hai tròng mắt, một khuôn mặt dịu dàng hiện ra trước mắt "Mặc, vừa rồi em nằm mộng, mộng có một nữ nhân đưa rượu độc cho em, nói cái gì mà của Vương gia ban cho, hơn nữa, em lại không có cự tuyệt, trực tiếp liền tiếp nhận rượu độc của cô ta, uống hết." Ánh mắt xa xăm, chẳng biết tại sao đột nhiên mộng như thế này.
Thân thể Mộc Hàn Mặc hung hăng ngẩn ra, trong tay đang bưng thuốc bổ cũng suýt nữa đánh rơi, hai người đối diện nửa ngày, Mộc Hàn Mặc đem thuốc bổ trong tay đặt trên chiếc tủ ở đầu giường.
Một đôi ưng mâu gắt gao nhìn chằm chằm Oa Oa "Oa Oa, em không phải là nhớ tới cái gì đi?" Một chén canh của Vương bà vẫn ngăn cách không được chuyện trái ngang của bọn họ lúc trước.
Cặp tinh mâu của Oa Oa mê hoặc nhìn khuôn mặt khẩn trương của Mộc Hàn Mặc, theo bản năng lắc đầu, Mộc Hàn Mặc hiển nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cũng là vô biên vô hạn thống khổ cùng sợ hãi.
Vươn tay, đột nhiên đem cô kéo vào trong lòng, ôm thật chặt cô "Bảo bối, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều không cần rời khỏi anh, có được không?" Hắn không thể không có cô, từng giọt từng giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên hõm vai cô.
Oa Oa hiển nhiên không biết, cô chỉ là nói ra một chút như vậy, Mộc Hàn Mặc sẽ khẩn trương như thế. Tâm bị một cỗ hơi thở ấm áp bao vây, vươn tay, vuốt ve đầu tóc ngắn đen tuyền của hắn "Mặc, anh làm sao vậy?" Thanh âm dịu dàng hỏi, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều, bắt đầu vận hành.
Đột nhiên trong đầu một đạo ánh sáng chợt lóe qua, nhớ lại Mộc Hàn Mặc từng nói qua với cô chuyện kiếp trước của bọn họ, chẳng lẽ đó là kiếp trước của cô? Cô lúc ấy uống xong chén rượu độc kia, tâm tính đang suy nghĩ cái gì?
Không có cảm giác, chết lặng? Hay là đã hoàn toàn tuyệt vọng? Cho nên cũng không có hi vọng.
Mộc Hàn Mặc vươn tay, lau nước mắt ở khóe mắt, ngẩng đầu vô cùng thương tiếc xoa khuôn mặt cô "Không có việc gì, bảo bối em đừng nghĩ nhiều, anh gọi Lê tẩu làm cho em một ít thuốc bổ, em nếm thử đi." Vươn tay lấy ra chén thuốc bổ đặt ở tủ đầu giường.
Oa Oa nhìn Mộc Hàn Mặc nửa ngày, trong lòng minh bạch là hắn có chuyện, chỉ là không muốn nói cho cô, cô cũng không muốn hỏi, khi tới thời điểm hắn muốn nói cho cô thì tự nhiên sẽ nói cho cô.
Mộc Hàn Mặc dịu dàng cẩn thận đút cô uống thuốc bổ, tâm lại kéo kéo, không ngừng co rút lại, vô biên vô hạn sợ hãi lan tràn ra, kiếp trước, khi hắn biết được hết thảy bất quá chỉ là âm mưu thì cái loại sợ hãi cùng tuyệt vọng này bắt đầu lan tràn tận đáy lòng.
Cánh tay cầm thìa đã run run, cảm xúc bất an, nhẹ nhàng biểu hiện ra ngoài.
Oa Oa vươn tay, cầm tay hắn, lúc này mới cảm giác được tay hắn lạnh lẽo, không hề có độ ấm, không khỏi khẩn trương lên, hai hàng lông mày cũng nhăn lại thành một đoàn "Mặc, làm sao vậy? Có phải có chuyện gì gạt em hay không?" Mộc Hàn Mặc bất an nhìn cô, không lên tiếng.
"Có phải anh đã từng nói với em chuyện kếp trước của chúng ta?" Câu hỏi thăm dò làm cho bàn tay cầm thìa của Mộc Hàn Mặc run lên, thuốc bổ rơi ở trên chiếc giường trắng tinh.
Oa Oa ngừng một hồi lâu, mới tiếp tục nói "Nữ nhân đưa cho em độc dược kia, chính là sườn phi của anh đúng không?" Mộc Hàn Mặc trầm mặc không nói, không biết nên như thế nào trả lời câu hỏi của cô.
Oa Oa nhặt thìa lên, để lên tủ đầu giường, Mộc Hàn Mặc đột nhiên cầm tay cô, một đôi ưng mâu khẩn trương nhìn chằm chằm cô, không buông tha bất cứ biểu tình nào của cô "Oa Oa, lúc ấy em uống chén độc dược kia thì trong lòng nghĩ như thế nào?" Bởi vì cảm xúc bất an, cầm tay cô nắm thật chặt dường như sợ cô đột nhiên không thấy.
Oa Oa mê mang lắc đầu, khẽ mở cánh môi phấn nộn "Em không biết em lúc ấy nghĩ như thế nào, có cảm giác chết lặng, tâm không có cảm giác, đối với chén rượu độc kia cũng không có cảm giác sợ hãi, giống như là cái xác không hồn."
Thân mình Mộc Hàn Mặc di chuyển tới phía trước, đem bát một lần nữa phóng đặt lên chiếc tủ đầu giườngn, gắt gao đem thân thể cô ôm vào trong ngực "Đều là anh không tốt, bằng không sẽ không để em rời khỏi anh, đều là anh không tin tưởng em làm cho em chịu nhiều đau khổ như vậy. Oa Oa, anh van cầu em, cho dù có chuyện gì, cũng không cần rời khỏi anh." Cặp cánh tay sắt gắt gao ôm cô, không có một tia thả lỏng, ngược lại càng thêm chặt chẽ.
Oa Oa gật gật đầu, đôi tay vòng qua thắt lưng rắn chắc của hắn "Lão công, em sẽ không rời khỏi anh, bất luận kiếp trước như thế nào, anh cũng đã chờ em mười đời không phải sao? Nợ cũng đã trả đủ rồi. Có lẽ lúc này là ông trời cho chúng ta cơ hội cũng nói không chừng a!" Làm cho cô có thể nhìn thẳng vào đoạn ký ức không được tín nhiệm kia.
"Nhưng mà anh cảm thấy không đủ, anh nợ em rất nhiều, anh cả đời cũng trả không xong." Tâm co rút đau đớn, nhưng không có biện pháp chữa khỏi, duy nhất khi có con, thì Oa Oa sẽ không rời khỏi hắn. Phải chờ tới lúc cô nhớ tới hết thảy, cũng sẽ không rời khỏi hắn "Nếu cả đời này anh có thể tìm được anh sớm một chút, tại thời điểm em và anh hai khó khăn không chỗ nương tựa em thì cả đời này em sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, là anh ngu ngốc, không nghĩ tới em sẽ đến thế giới này."
Oa Oa tâm đau đớn, vỗ vỗ bờ vai của hắn "Lão công, đừng tự trách mình như vậy, anh hẳn là hiểu được, đây không phải là sai lầm của anh, đừng đem những sai lầm đều cưỡng chế lên người mình, như vậy sẽ rất mệt." Tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói "Có lẽ là lão thiên gia muốn khảo nghiệm anh, nhìn xem tình cảm của anh đối với em có thể kiên trì được bao lâu."
Mộc Hàn Mặc ôm thân thể cô không buông, ngược lại càng thêm chặt chẽ "Ừm." Phát ra một cái giọng mũi, xem như trả lời cô, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
Oa Oa đẩy Mộc Hàn Mặc ra, Mộc Hàn Mặc cũng không động, Oa Oa xoa khuôn mặt hắn, hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn "Mặc, anh đừng tự trách như vậy, bằng không em cũng sẽ khó chịu, anh cho em tình yêu không chỉ là kiếp trước, còn có kiếp này. Kiếp này anh dành cho em toàn bộ sủng ái của anh, cho em một gia đình đầy đủ, để cho thời điểm em gặp được anh trở thành một bước ngoặt mới, để cho em có thể tìm về chính mình." Bên trong tinh mâu tràn ngập chân thật.
Mộc Hàn Mặc một tay ôm siết cô vào lòng, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, cô đều thiện lương như vậy, một điểm tốt, cô đều sẽ nhớ rõ. . . . . .
Trên đường cao tốc rộng lớn, xe cộ di chuyển dày đặc, làm cho người ta hoa cả mắt, mà xe phát ra khói ô nhiễm, lại có vị thối khó nhịn mười ngày.
Một người phụ nữ tóc tai bù xù, nhắm chặt hai tròng mắt, không mục đích mà bước đi. Cho dù là xe đi tới trước mặt cô ta, cô ta cũng không biết, làm cho một trận âm thanh chửi rủa, mà cô gái này không có phản ứng nào, vẫn như cũ cứ đi lên phía trước.
Một chiếc ô tô xa hoa thân dài lướt nhanh qua thân thể cô ta, cô ta cũng không có chút cảm giác nào, bước từng bước nhỏ, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, chiếc ô tô thân dài dừng lại, từ bên trong bước ra một gã đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, ánh mắt là màu xanh lam mà một đầu tóc lại là màu đen.
Đi đến bên cạnh người phụ nữ không hề có cảm giác nguy hiểm, ngửi được trên người cô ta một mùi hôi thối liền không tự giác lui lại mấy bước, vốn định đến gần, lập tức đi xa.
Người đàn ông trên chiếc ô tô thân dài, vẻ mặt chán ghét nhăn nhăn cái mũi, nói với tài xế lái xe "Đi Nhiễm gia." Nhiễm Thiếu Lâm đột nhiên hẹn hắn đi tới nhà, thật đúng là quái dị.
Bọn họ đã năm năm không có liên hệ gì rồi, từ lúc Nhiễm Linh Lung cự tuyệt hắn, hắn liền không cùng bọn họ liên hệ, hiện tại cũng không biết bộ dáng Nhiễm Linh Lung trưởng thành ra sao.
Nhất định so với trước kia đẹp hơn, càng mị hoặc lòng người hơn! Vì tránh cho đối với cô ta tưởng niệm, hắn không dám nhìn tin tức có liên quan tới cô ta. Thậm chí nghiêm lệnh cấm người bên cạnh, không cho phép đem bất cứ tin tức gì của cô ta để cho hắn nhìn thấy.
Chiếc ô tô thân dài nghênh ngang rời đi, mà người đàn ông đó là thiếu gia Vương thị, là một trong những gia tộc tiền tài quyền thế lớn nhất khu trung tâm. Cũng là một người duy nhất có thể cùng Mộc Hàn Mặc chống đối ở toàn bộ khu trung tâm này.
Bất quá người này từ năm năm trước, trong một đêm, hắn trở nên lỗ mãng, lang thang, thay nữ nhân nếu như thay quần áo, chưa từng có bạn gái cố định.
Ở một tòa tứ hợp viện ngoại ô, phía trên bao phủ một tầng cỏ xuân ý dào dạt, có vẻ dị thường đột ngột. Nhưng cũng vẫn có thể xem là địa phương thưởng thức cảnh đẹp, thiếu gia Vương thị một đường nhìn chung quanh cảnh sắc, đối với Nhiễm người nhà chọn lựa nơi ở, xem thế là đủ rồi.
Hắn ở trung tâm ngây người nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới cảnh sắc ngoại ô sẽ tốt đẹp như vậy.
Chiếc xe hơi thân dài ngừng ở phía ngoài khu tứ hợp viện, thiếu gia Vương thị bước xuống xe liền có người chủ động tiến lên đón "Vương thiếu gia, lão gia và thiếu gia còn có tiểu thư của chúng tôi đã chờ lâu ngày rồi, mời theo tôi đến." Nghênh đón hắn, là một gã đàng ông dáng người thấp bé, đầu đầy tóc bạc.
Vươn tay trái, làm một cái thủ thế mời, thiếu gia Vương thị sải bước chân tự nhiên bước vào tứ hợp viện, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng.
Một đường đi tới, cũng thấy được rất nhiều đồ vật chưa từng nhìn thấy trước đó. Có đồ cổ, chỉ có tivi mới có thể nhìn đến, mà những đồ vật kia lại có thể tham quan từng cái, quả thật vẫn có thể xem là một nơi tốt.
Bước vào đại sảnh, Nhiễm Linh Lung ngồi ở vị trí thứ nhất bên trái, mà Nhiễm phụ ngồi ở thượng vị. Nhiễm Thiếu Lâm ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải, thấy Thiếu gia Vương thị bước vào đại sảnh, liền đứng dậy đón "Hiền chất a! Cháu cũng đã bốn năm năm chưa tới nhà lão đầu lĩnh ta đây rồi! Đã quên lão đầu lĩnh ta đây rồi sao?" Một bộ dáng mặt mũi hiền lành nhưng trong lòng đem bàn tính đánh ba ba rung động.
Nhiễm Thiếu Lâm cũng lập tức nghênh đón, tươi cười giả dối "Đông Nhận, tôi và cậu huynh đệ cũng vài năm không liên hệ rồi, cậu hiện tại chính là mờ mịt a! Đem Nhiễm gia chúng ta từ trên xuống dưới đều đã quên." Lời nói trêu chọc mang tiếng cười tiêu sái vang lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Vương Đông Nhận khóe miệng mang cười, vừa vào cửa, liền bị thân ảnh Nhiễm Linh Lung hấp dẫn, hai tròng mắt không tự chủ được đi theo thân ảnh cô ta. . . . . .