Chương 109: Người đứng phía sau màn
Phụng Thiên Dự cái gì cũng không nói, điểm nhẹ cằm dưới, chợt xoay người rời đi.
Mộc Hàn Mặc sải bước chân thon dài, đi tới bàn làm việc, khom người ngồi xuống chiếc ghế da màu đen , mở ra văn kiện vừa mới chưa xem hết, tiếp tục vùi đầu vào trong đống văn kiện.
Đoàn người Long Đằng ra khỏi tập đoàn Thiên Long liền được tài xế chở đi thăm thắng cảnh khu trung tâm. Một đường tham quan, đẹp không sao tả xiết, Long Đằng cũng luyến tiếc ly khai khỏi cảnh đẹp nơi đây, mãi cho đến khi tới chạng vạng, bọn họ mới khởi hành quay về biệt thự Mộc gia.
Ban đêm, yên tĩnh mà mát rượi, từng đợt gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua mặt. Mộc Hàn Mặc ôm bờ vai Oa Oa bước từng bước chậm rãi trên đại đạo mờ nhạt ánh đèn.
Bàn tay to lớn của Mộc Hàn Mặc trợt xuống bả vai của Oa Oa, đặt bên eo cô, giúp đỡ cô đi tiếp "Bảo bối, còn đi được không?" Một mình đi thì còn tạm được, hiện tại trong bụng còn mang một miếng thịt đây này.
Khóe môi phấn nộn của Oa Oa khẽ nhếch, đối với chuyện Mộc Hàn Mặc lo lắng cũng không bận tâm lắm, tay trái đặt trong bàn tay hắn, nắm thật chặc bàn tay ấm áp của hắn "Lão công, đừng lo lắng, em không sao." Bây giờ còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu lo lắng, về sau bụng càng ngày càng lớn, vậy thì như thế nào cho được?
Mộc Hàn Mặc biểu hiện ở bên ngoài, vẻ mặt thoải mái rất nhiều, mà cầm chặt bàn tay nhỏ bé phẫn nộn của cô, cũng là cầm thật chặt, biểu lộ nội tâm bất an của hắn. Oa Oa bất đắc dĩ cười cười "Lão công, anh đừng khẩn trương như vậy, hiện tại mới bốn tháng, không nghiêm trọng như vậy đâu, em nghe mẹ nói, phụ nữ mang thai phải vận động nhiều một chút, như vậy thì thời điểm sinh đứa nhỏ sẽ không mệt mỏi."
Mộc Hàn Mặc bán tín bán nghi, cầm tay cô, lại vẫn không chịu thả lỏng tâm tình nửa phần, chưa từng chăm sóc cho phụ nữ có thai, hắn có thể học, nhưng trong lòng sợ hãi và lo lắng vẫn không giảm bớt.
Oa Oa kéo tay hắn, dừng bước, xoay thân mình, nhìn chằm chằm hắn "Mặc, anh đừng khẩn trương như vậy, buổi sáng em cũng đã đi một đoạn đường rất dài, cũng không có việc gì đó thôi!"
Mộc Hàn Mặc nhìn Oa Oa, đem ánh mắt bất đắc dĩ của cô thu hết vào mắt, tâm căng thẳng cũng hơi thả lỏng, cầm tay cô "Chúng ta vẫn nên ngồi xe trở về đi! Ba mẹ đang chờ chúng ta dùng bữa tối." Trong đôi mắt thâm thúy mà dị thường nghiêm túc, lại thấy được khẩn trương, Oa Oa cũng không tranh luận.
Nhu thuận gật đầu, Mộc Hàn Mặc lập tức đưa tay, ý bảo tài xế một đường đi theo mà tới dừng xe. Sau đó giúp đỡ cô đi vài bước quay về, đi tới chiếc ô tô, vươn tay mở cửa xe, thật cẩn thận đem cô an trí ở ghế hậu, lúc này mới vòng sang phía bên kia ngồi lên.
Tài xế khởi động xe, chậm rãi hướng về phía trước mà đi. . . . . .
Biệt thự Mộc gia , Mộc Hàn Mặc giúp Oa Oa đi xuống xe, tiến vào đại sảnh, Lâm Phong cùng Phụng Thiên Dự đều đang ở đây, Long Đằng, Long Triết Ngạn, Tề Vân Hiên, Phượng Diên, Mộc Thiên Long đều ngồi ở bên cạnh bàn chờ.
Mộc Hàn Mặc giúp Oa Oa trực tiếp nhập tọa, Oa Oa hướng tới mọi người cười cười xin lỗi "Ông nội, ba mẹ, cậu, anh hai, đã để mọi người đợi lâu." Nụ cười ngọt ngào, ấm lòng người.
"Đã trở lại liền khai động đi!" Long Đằng lơ đễnh cười cười, đôi mắt tràn đầy hiền từ nói.
"Đúng vậy a! Oa Oa, chắc con đói bụng rồi đi! Ăn nhiều một chút." Hiện tại là một người ăn hai người ăn no, đừng để cháu ngoan của bà bị đói .
Trên mặt Mộc Thiên Long chỉ lộ vẻ nhẹ nhàng cười, Oa Oa nhất thời thoải mái, lời xin lỗi cũng biến mất vô tung.
Long Đằng cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt, những người khác mới bắt đầu động đũa, Mộc Hàn Mặc cưng chìu sủng nịch xoa tóc cô, vén tóc ra sau tai cho cô "Chờ một chút, uống trước tổ yến cách thủy Lê tẩu làm, để cho dạ dày ấm áp, rồi mới ăn”
"Ừm." Oa Oa nhẹ nhàng gật gật đầu, tay nhỏ bé đặt trên cái bụng đang nhô lên, nhẹ nhàng vuốt ve, mềm nhẹ mà cõi lòng dào dạt thương tiếc.
Mộc Hàn Mặc vừa dứt lời, liền thấy Lê tẩu bưng một cái bát đi ra khỏi phòng bếp, đi đến bên người Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc lập tức vươn tay nhận lấy.
Cầm lấy cái thìa trong bát, múc một thìa đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi, sau đó thử độ ấm, biết độ ấm đã thích hợp, lúc này mới đặt bên môi của cô "Đến, ăn đi!"
Oa Oa cười khẽ mở cánh môi phấn nộn, tiếp nhận Mộc Hàn Mặc đưa tổ yến tới. Nói đến tổ yến làm cho cô nhớ tới thời gian trước xem sách, tổ yến tiếng tăm lừng lẫy, dùng để bổ thân là nước miếng của chim yến, nhất thời trong lòng khó chịu, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt người phía trước vừa chăm chú vừa ôn nhu.
Tâm bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, hắn đút cho cô, cô sẽ ăn. . . . . .
Một chén tổ yến liền nhanh thấy đáy, Oa Oa cũng si mê nhìn khuôn mặt của hắn. Lòng hư vinh của Mộc Hàn Mặc chiếm được thỏa mãn thật lớn, mà những người khác trên bàn cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó tương đối không biết nói gì.
Một bữa tối, bình thản, ấm áp mà hạnh phúc đều bị đôi vợ chồng kia chiếm đi .
Ngày mới, trong tập đoàn Thiên Long , Mộc Hàn Mặc cùng Oa Oa đang ngồi cùng một chỗ. Phụng Thiên Dự đẩy cửa bước vào, vẻ mặt tự nhiên đi tới trước bàn làm việc. Đem tư liệu cầm trong tay đặt ở trước mặt Mộc Hàn Mặc "Đại ca, đã điều tra xong, nữ nhân này là Đồng Vụ Vân, ả ta được Nhiễm gia đưa ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ."
"Ánh mắt của ả cũng là Nhiễm gia tìm được võng mạc, thay cho ả." Phụng Thiên Dự nói xong, nghiêng dựa vào trên bàn làm việc, hai tay vòng ngực, nhắm đôi mắt lại.
Thân thể Oa Oa cứng đờ, cặp ưng mâu thâm thúy mà âm trầm của Mộc Hàn Mặc hiện lên thị huyết quang mang, bàn tay ôm bả vai Oa Oa cũng tăng thêm vài phần lực đạo "Ả hiện tại ở tại chỗ nào?" Tiếng nói bao hàm từ tính, trầm thấp mà mê người, lại che dấu vài phần lãnh ý.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết hiện lên nụ cười lộ vẻ ấm áp lòng người, giống như một trận gió xuân nhè nhẹ.
Oa Oa tựa vào trong lòng Mộc Hàn Mặc, nhắm đôi mắt lại, hít sâu một hơi, đem hai má vùi vào trong ngực rộng mở mà ấm áp của hắn "Lão công, em muốn tự mình xử lý." Thanh âm ngâm nga truyền vào tai Mộc Hàn Mặc cùng Phụng Thiên Dự.
Phụng Thiên Dự quay đầu nhìn nhìn Oa Oa đang nằm trong lòng Mộc Hàn Mặc, tâm chậm rãi giãn ra. Xem ra chị dâu đối với chuyện đại ca là đầu lĩnh thế lực hắc đạo cũng không để ý, còn hào phóng hơn "Nguyên lai là biệt thự Đồng gia." Nơi đó là Nhiễm gia mua cho Đồng Vụ Vân sử dụng.
Không nghĩ tới mạng của Đồng Vụ Vân lại tốt như vậy! Đôi mắt bị mù, có người giúp ả trị, muốn tiếp cận đại ca, lại có người giúp ả, đưa ả ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ.
Câu kia, ‘em muốn tự mình xử lý’, ngữ khí tràn ngập kiên quyết cùng cường ngạnh, không cho phản bác, cùng ngữ khí của đại ca lại có vài phần tương tự.
Mộc Hàn Mặc đau lòng vỗ về đầu cô, mím môi cười khẽ "Được." Một lời đáp ứng, ở trước mặt cô, hắn vĩnh viễn là người thất bại. Thầm nghĩ cứ sủng ái cô, ôm cô, đau cô, đời đời kiếp kiếp che chở cô như vậy, là đủ rồi.
Hai má phấn nộn của Oa Oa cọ cọ trước ngực Mộc Hàn Mặc, giống như một chú mèo nhỏ vô cùng thân thiết mà quấn người, nhắm trúng tâm chứa đầy nhu tình và càng thêm mềm yếu của Mộc Hàn Mặc, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô "Bảo bối, em có thể xử lý, nhưng mà anh sẽ cho người bảo vệ em."
Đáp ứng thì đáp ứng rồi, nhưng mà nếu cô có sơ xuất gì thì hắn sẽ không tha thứ cho mình, cô lại có bầu, hắn càng thêm lo lắng, nhưng mà hắn không muốn phản đối ý nguyện của cô.
Mười mấy năm trước Đồng Vụ Vân làm mù đôi mắt của cô, làm cho cô đau khổ mười mấy năm, bây giờ đã đến lục nên để cho Oa Oa bảo bối của hắn đi đòi lại rồi.
Oa Oa nâng lên hai má mềm mại, một đôi tinh mâu linh động mà chói mắt, không hề chớp nhìn Mộc Hàn Mặc
Cặp ưng mâu thâm thúy của Mộc Hàn Mặc đối diện với ánh mắt của cô, xuất ra tràn đầy *.
"Đại ca, tôi đi xuống trước, anh có việc gì thì bảo tôi đi!" Nói xong, Phụng Thiên Dự trực tiếp sải bước chân thon dài ra khỏi văn phòng.
Mộc Hàn Mặc chỉ ngẩng đầu đưa mắt nhìn bóng lưng Phụng Thiên Dự, lại chưa gọi hắn lại. Chợt cúi đầu, ở trên chóp mũi của cô cắn một cái, sau đó bạc môi khêu gợi chuyển qua cái trán, mi tâm của cô, từ trên xuống dưới, chậm rãi đi vào cánh môi phấn nộn của cô, dừng lại thật sâu.
Thật sâu hút vào, giống như cả linh hồn của cô cũng hút ra, phiên phiên phúc phúc cắn cắn cánh môi của cô, Oa Oa nhợt nhạt đáp lại, hoàn toàn bị vây trong trạng thái bị động.
Mộc Hàn Mặc cuồng dã hôn cô, không cho cô có năng lực phản ứng, một tay ngăn chận cái ót của cô, một tay nắm cả hông của cô. . . . . .
Thật lâu sau, Mộc Hàn Mặc mới buông Oa Oa ra, nhìn hai tròng mắt cô mê ly, đặc biệt mê người, tâm lại nhảy dựng lên, thân thể phản ứng càng thêm mãnh liệt. Vội vàng đem cô ôm vào trong ngực, đem khuôn mặt trứng ngỗng của cô đặt trong ngực, không để cho mình nhìn thấy dáng vẻ mị hoặc lòng người kia của cô nữa.
"Bảo bối, mặc kệ em muốn làm gì, trước tiên đều phải bảo vệ tốt chính mình, trăm ngàn lần đừng để mình bị thương, bằng không thì vi phu không bảo đảm sẽ giết chết bao nhiêu người." Trong lòng chỉ cần nghĩ đến cô sẽ xảy ta chuyện thì liền hết hồn, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, thì hắn thật sự không bảo đảm sẽ điên cuồng tới trình độ nào.
"Được, em đáp ứng anh." Khuôn mặt ở trên cổ hắn cọ cọ, dịu dàng đáp ứng.
Văn phòng khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có sự ấm áp giữa phu thê .
Phụng Thiên Dự ra khỏi văn phòng tổng tài của Mộc Hàn Mặc, vẫn chưa trở lại phòng làm việc của mình, mà là đi xuống dưới lầu tập đoàn Thiên Long, lấy xe đi bệnh viện.
Mấy ngày nay, hắn luôn tâm thần không yên, giống như sẽ có chuyện gì phát sinh. Mà hắn lo lắng nhất là Giản Tiểu Bạch, cô chỉ lẳng lặng nằm như vậy, cho dù phái người đi trông chừng, cũng khó tránh khỏi sẽ không bị người theo dõi.
Đẩy cửa phòng ra, tiến vào phòng bệnh, hai trung niên nam nữ ngẩng đầu nhìn thấy là Phụng Thiên Dự, khóe miệng liền câu lên một chút cười "Thiên Dự, cháu tới rồi! Tiểu Bạch hôm nay đã động đậy, mí mắt của con bé động đậy!" Người phụ nữ trung niên kích động nói xong, vẻ mặt hưng phấn, không cần nói cũng biết.
Phụng Thiên Dự biến sắc, bước nhanh đi đến bên giường Giản Tiểu Bạch, cúi người xuống, thật sự cẩn thận nhìn cô "Cô ấy thật sự đã động đậy?" Hai lão nhân không hẹn mà cùng gật đầu, Phụng Thiên Dự nhất thời mặt mày hớn hở, đó chính là còn có thể cứu, trời ạ! Thật tốt quá "Ha ha ha. . . . . . Ông trời không phụ lòng người a!"
Khóe mắt cười ra nước mắt, vẫn cười như cũ, giống như một người điên, hai lão nhân cũng vui quá mà phát khóc.
"Được, được! Anh lập tức liên hệ với Quỷ Y, em nhất định có thể tỉnh lại." Phụng Thiên Dự ngửa đầu, đem nước mắt dồn nén đi, không cho nó lại chảy ra, đã nhiều năm không rơi lệ, Giản Tiểu Bạch gặp chuyện không may, hắn cũng chưa từng rơi lệ.
Hiện tại cô có hi vọng thức tỉnh, hắn lại rơi lệ. Lúc này đây hắn mới biết được, hắn không phải không rơi lệ, chỉ là không đúng việc mà thôi.
Hai lão nhân nhìn dáng vẻ Phụng Thiên Dự kích động, mềm lòng vô cùng "Thiên Dự chân thật cám ơn cháu!" Đa tạ cháu bỏ vốn xuất lực, tránh cho bọn họ phải lo âu về sau.
Phụng Thiên Dự vươn tay, lau nước mắt bên khóe mắt đi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai lão nhân "Bác trai bác gái, hai bác không cần cảm tạ cháu, là cháu cam tâm tình nguyện, chỉ là hi vọng sau khi Tiểu Bạch tỉnh lại, hai bác đáp ứng gả cô ấy cho cháu."