Tổng giám đốc hắc đạo độc sủng tàn thê

Chương 100: Tình nguyện chờ đợi

Trước Sau

break

Chương 100: Tình nguyện chờ đợi

Sau bữa tối, Lâm Phong cũng không đợi Ngọc Tình đến tiễn hắn, trong lòng liền biết được Ngọc Tình đã nói như thế, không phải hù hắn, cũng không phải vì an ủi Ngọc bá phụ, Ngọc bá mẫu. Mà là thật sự sẽ không tiếp tục chủ động, vậy thì. . . . . . Hắn cũng có thể chủ động một lần, nếu không hiểu tình yêu đích thực như thế nào, vậy thì chậm rãi học đi.

Mộc Hàn Mặc vốn định mang theo Oa Oa trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, nhưng mà Oa Oa quật cường cùng với bọn Lâm Phong cùng nhau đến bệnh viện thăm Giản Tiểu Bạch. Mộc Hàn Mặc trước mặt Oa Oa vĩnh viễn là một trượng phu nghe lời, đành phải mang theo cô cùng Lâm Phong đi tới bệnh viện.

Tới bệnh viện, Mộc Hàn Mặc vẫn như cũ đem Oa Oa gắt gao ôm vào trong ngực, ôm ngang người cô tiến vào bệnh viện, làm cho phần đông bác sĩ, hộ sĩ, bệnh nhân đều ghé mắt, một người đàn ông có thân hình cao lớn đang ôm trong lòng cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu, bất luận như thế nào nhìn tới đều thấy là một tổ hợp hoàn mỹ.

Hơn nữa Lâm Phong, Quỷ Y cũng là hai đại mỹ nam, số người thuận tiện ghé mắt cũng gia tăng theo bội số.

Bốn người lần lượt đi vào phòng bệnh VIP cao cấp, Phụng Thiên Dự đã nằm sấp bên cạnh giường bệnh của Giản Tiểu Bạch mà ngủ. Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa im ắng tiến vào phòng bệnh, Lâm Phong và Quỷ Y theo sát sau đó.

Mộc Hàn Mặc đi tới ghế sô pha tiền đem Oa Oa buông xuống, để cô ngồi lên sô pha, nghiêng người ngồi ở bên hông của cô. Lâm Phong và Quỷ Y ngồi xuống đối diện với Mộc Hàn Mặc "Quỷ Y, tình huống Giản Tiểu Bạch thế nào?" Tiếng nói tràn ngập từ tính mà trầm thấp, đem tầm mắt Quỷ Y dời đến trên người Mộc Hàn Mặc "Lão đại, Giản Tiểu Bạch nếu thoát ly nguy hiểm cũng là người sống đời sống thực vật, trừ phi trên đời này có kỳ tích xảy ra, nếu không cô ấy có khả năng ngủ say cả đời như vậy."

Thân thể Oa Oa chấn động, Mộc Hàn Mặc vươn tay đem cô gắt gao ôm vào lòng. Tiếng nói mềm mại thanh thúy của Oa Oa vang lên "Chẳng lẽ thật không có hi vọng sao?" Về sau Phụng Thiên Dự làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trông nom một người sống đời sống thực vật cả đời?

"Cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng, ý chí muốn sống của cô ấy rất mạnh. Nếu có người ở bên cạnh nói một vài chuyện tốt đẹp với cô ấy, hoặc là cô ấy lo lắng cho người hoặc chuyện nào đó thì có khả năng cô ấy sẽ tỉnh dậy, bất quá cơ hội cũng là cực kỳ bé nhỏ." Quỷ Y nói xong nhìn về phía Giản Tiểu Bạch đang lẳng lặng trong ngủ say, đôi mày thâm thúy hơi nhăn lại.

Đôi tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế của Oa Oa gắt gao lôi kéo bàn tay ấp áp của Mộc Hàn Mặc, hai bàn tay một lớn một nhỏ gắt gao nắm lại "Giản Tiểu Bạch mới đến biệt thự chưa tới vài ngày, cô ấy có chuyện gì vui vẻ chỉ sợ không có ai biết, không bỏ xuống được người nào hoặc chuyện gì cũng không ai biết, vậy như thế nào mới có thể cứu cô ấy a!" Thanh âm Oa Oa hơi có vẻ phiền chán, dịu dàng vang vọng bên trong phòng bệnh.

"Người hoặc chuyện lo lắng không phải là không có, việc này chỉ sợ Thiên Dự so với chúng ta biết rõ ràng hơn, chỉ có thể thử một lần." Mộc Hàn Mặc đem Oa Oa kéo lên trên đùi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô "Có mệt hay không, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi!"

Oa Oa bất đắc dĩ gật đầu, từ trong lòng Mộc Hàn Mặc lui ra, Mộc Hàn Mặc ôm lấy Oa Oa, nói với Lâm Phong "Sau khi Thiên Dự tỉnh lại, các cậu nói cho cậu ấy biết đi, hi vọng đừng chờ đợi vô ích, lãng phí thanh xuân cả đời." Nói xong, liền mang theo Oa Oa ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Phong và Quỷ Y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều tự cúi đầu, không biết nên nói gì.

Phụng Thiên Dự từ từ tỉnh lại, nhìn nhìn Giản Tiểu Bạch vẫn đang lâm vào trong mê man, bên trong hai tròng mắt hiện lên ưu thương nhàn nhạt, ngơ ngẩn nhìn cô, hắn hiểu biết về cô quá ít, cho nên hiện tại bất lực. Duy nhất có thể làm được là chờ đợi, hi vọng xa vời, còn tới bốn giờ nữa sẽ tới mười hai giờ đêm nay, hi vọng cô ấy có thể sống.

Lâm Phong cùng Quỷ Y đồng thời ngẩng đầu, nhìn Phụng Thiên Dự, toàn bộ phòng bệnh yên lặng không tiếng động, ngay cả thanh âm của quần áo ma sát đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Cuối cùng vẫn là Quỷ Y mở miệng "Thiên Dự, bọn tôi nói như thế, cậu hẳn là nghe được rồi! Hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức, nghe theo số mệnh thôi." Lần đầu tiên, Quỷ Y hắn cũng không biết làm thế nào với một bệnh nhân.

Phụng Thiên Dự chưa đáp lại lời của Quỷ Y, mà là vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của Giản Tiểu Bạch "Không sao, nếu không tỉnh lại thì tôi sẽ chăm sóc cô ấy cả đời." Bàn tay còn lại nắm thật chặt đôi tay nhỏ bé của Giản Tiểu Bạch. Nếu cô một năm không thể tỉnh lại thì hắn liền chờ đợi một năm, hai năm cũng vẫn chưa tỉnh lại, liền chờ đợi hai năm, cho đến khi cô tỉnh lại mới thôi, hắn tình nguyện chờ đợi.

"Lâm Phong cậu về nghỉ ngơi đi! Quỷ Y ở lại để ngừa vạn nhất." Phụng Thiên Dự bình tĩnh nói, làm cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh. Có lẽ nếu trước kia nói hắn có thể cho người ta cảm giác yên tĩnh, chỉ sợ trên đời này không ai dám tin. Hiện tại có lẽ tâm hắn đã lâm vào ngủ say, chờ đợi người kia tỉnh lại thì tâm của hắn mới có thể lại thức tỉnh.

Lâm Phong nhìn ba người bọn họ liếc mắt một cái, liền tiêu sái đi ra khỏi phòng bệnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phụng Thiên Dự không dám rời giường bệnh nửa bước. Một ngày chưa ăn gì, sắc môi có chút tái nhợt, bàn tay đang cầm chặt tay Giản Tiểu Bạch đã run nhè nhẹ.

Quỷ Y ngồi ở đối diện Phụng Thiên Dự, thời gian càng gần mười hai giờ, tinh thần liền buộc càng chặt. Phụng Thiên Dự cầm tay cô, đặt ở bên môi, nhẹ giọng nói "Tiểu Bạch, em có muốn trông thấy cha mẹ và em trai em không? Nếu em muốn gặp họ thì nhất định phải tỉnh lại, cha mẹ em nếu biết hiện tại em nằm ở trên giường bệnh không nhúc nhích, bọn họ sẽ rất khổ sở." Bờ môi ấm áp ấn lên mu bàn tay cô một nụ hôn, một giọt nước mắt rơi trên tay cô.

Phụng Thiên Dự vừa ngẩng đầu, nhìn trên chiếc đồng hồ trên vách tường, tâm cũng bắt đầu từ chết lặng đi ra, đau đớn từng con "11 giờ rưỡi . . . . . ." Tiếng nói cô đơn tịch liêu lại bao hàm thê lương.

"Thiên Dự đừng lo lắng, cô ấy sẽ không có việc gì đâu, cô ấy bây giờ tìm vẫn còn đập, hơn nữa rất cứng cỏi, nhất định sẽ kiên trì được." Quỷ Y nhìn bộ dạng Phụng Thiên Dự, không nhịn được nói ra lời an ủi. Lúc trước huynh đệ của hắn coi nữ nhân không là gì, kiêu ngạo, cà lơ phất phơ, nhưng hiện tại lại nghiêm trang, còn có vẻ tịch liêu như vậy, làm cho người ta cảm giác không đành lòng.

Phụng Thiên Dự chưa đáp lời Quỷ Y, chỉ nắm chặt bàn tay Giản Tiểu Bạch, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ, tâm một tấc lại tấc đau đớn, giống như là chậm rãi khôi phục.

Đồng hồ điểm 12 tiếng chuông vang lên thì lực đạo trên tay Phụng Thiên Dự bỗng nhiên thả lỏng, không biết là không sợ, hay vẫn là nhận mệnh . . . . . .

Quỷ Y làm kiểm tra đơn giản cho Giản Tiểu Bạch, bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi "Cô ấy không chết, đã sống được, có lẽ cô ấy thật sự để ý tới người nhà của cô ấy, nếu trò chuyện với cô ấy về người nhà thì có lẽ cô ấy sẽ tỉnh lại." Người sống đời sống thực vật có cứu sống được hay không thì phải xem ý chí sinh tồn của cô ấy cường đại bao nhiêu, có thể mạnh hơn bệnh tật đang cùng cô tranh đoạt thân thể hay không.

Phụng Thiên Dự khổ sở cầm tay cô, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay "Có lẽ vậy! Quỷ Y cám ơn cậu đã cứu Tiểu Bạch, về sau nếu có bất cứ chuyện gì thì chỉ cần cậu nói, tôi đều dốc hết toàn lực giúp cậu."

"Không cần, chúng ta đều là huynh đệ cùng vào sống ra chết, không nhất thiết so đo nhiều như vậy, cậu hảo hảo bồi cô ấy, chính mình cũng phải nghỉ ngơi một chút, tôi đi trước." Quỷ Y xoa mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi tiêu sái đi ra khỏi phòng bệnh. . . . . .

Ngày mới, Mộc Hàn Mặc và Oa Oa bị một trận hồi chuông vang dội đánh thức, Mộc Hàn Mặc phiền chán xoa những sợi tóc lộn xộn trên trán, cầm lấy di động, bấm nút nghe "Lão đại, người tự nguyện hiến tặng võng mạc mắt đã tìm được rồi, hai ngày nữa chị dâu có thể phẫu thuật." Giọng nói sung sướng biểu hiện giờ phút này y rất cao hứng.

"Ừm, người kia vì sao nguyện ý hiến tặng võng mạc mắt?" Mộc Hàn Mặc thanh tỉnh vài phần, tựa vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi. Theo lý thuyết thì trong thời gian ngắn như vậy không có khả năng tìm được người hiến tặng võng mạc mắt.

"Lão đại, cô ấy đã sắp là người chết, cho nên muốn trước khi chết thì làm được thêm chuyện tốt." Dứt lời, Mộc Hàn Mặc cúi đầu xoa mi tâm, trầm tư một lát "Cô ấy còn có người nhà hoặc là con cái gì không?"

"Có cha mẹ già." Thành thật trả lời, không dám có một chút chậm trễ nào. Mộc Hàn Mặc tiến vào trong ổ chăn, dặn dò "Cho cha mẹ cô ấy một số phí dưỡng già, cấp nhiều chút, làm cho cha mẹ già của cô ấy có thể dựa vào, có thể sống tốt qua ngày." Mộc Hàn Mặc nói xong, nhìn nhìn Oa Oa bên cạnh đã sắp tỉnh lại, khóe miệng câu lên một chút tươi cười "Tỉnh rồi à."

"Ừm." Oa Oa mơ hồ trả lời một tiếng, liền không có thanh âm, chậm rãi nhắm mắt lại, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

"Tôi biết rồi lão đại." Tiếng nói trầm thấp kéo lực chú ý của Mộc Hàn Mặc về, yên lặng cắt đứt di động, ném điện thoại di động xuống giường, vươn tay đem thân hình kiều nhuyễn của Oa Oa kéo vào trong lòng. Chiếc cằm cọ cọ trên đỉnh đầu cô, hai tròng mắt thâm thúy nhẹ nhàng nhắm lại "Bảo bối, ngày mai có thể thay võng mạc mắt, tới lúc đó em có thể nhìn thấy vi phu. Đến lúc đó, Bảo Bảo của chúng ta được sinh ra, em cũng có thể thỏa nguyện mong muốn."

"Thật sự?" Oa Oa đột nhiên trợn to mắt, hai tay sờ soạng tới trước ngực hắn, gắt gao nắm lấy vạt áo ngủ trước ngực rắn rỏi của hắn, tim nhảy dựng từng hồi, không thể bình tĩnh trở lại.

Mộc Hàn Mặc kéo đôi tay cô xuống "Thật sự, ngày mai chúng ta phải đi phẫu thuật, đại khái một hai tháng có thể khang phục." Tiếng nói dịu dàng từ tính lưu chuyển bên tai cô.

Oa Oa kích động nắm chặt áo ngủ của hắn, tiểu thân mình hướng trong ngực của hắn co lại "Lão công, rất nhanh thôi em có thể nhìn thấy bộ dáng của anh." Lời vừa nói ta liền vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế sờ soạng lên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của hắn "Lão công của em nhất định là rất đẹp trai, rất nam tính."

"Em a! Anh không có cách nào với em cả." Mộc Hàn Mặc vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhéo nhéo, trong mắt có cưng chìu sủng nịch, trong giọng nói cũng tràn đầy hương vị sủng ái "Em lại nghỉ ngơi trong chốc lát đi, anh đi bưng bữa sáng đến cho em."

Oa Oa buông áo ngủ của hắn ra, thân thủ sờ sờ bụng, bĩu bĩu cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn, lầu bầu than thở nói "Muốn, thật sự đói bụng quá." Mộc Hàn Mặc bất đắc dĩ hôn lên trán của cô một cái, xoay người ngồi dậy, tiến vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng.

. . . . . . Ăn bữa sáng xong, Mộc Hàn Mặc liền canh giữ bên người Oa Oa, một bước cũng không chịu rời đi.

Oa Oa quái dị nghiêng thân thể chui vào trong ngực hắn "Mặc, hôm nay không đi làm sao? Sao lại còn ở nhà cùng em." Dĩ vãng đều là ăn cơm xong liền bồi hắn cùng đi làm, hôm nay ăn bữa sáng xong còn chưa có đi.

Mộc Hàn Mặc cọ cọ lên khuôn mặt trứng ngỗng của cô, khẽ mở bạc môi khêu gợi, tiếng nói trầm thấp mà tràn ngập từ tính truyền đến "Cái gì đều không quan trọng hơn bảo bối được, ngày mai phẫu thuật, em phải chuẩn bị tốt tâm lý. Về sau vi phu cũng không thể rời khỏi em, cho dù rời đi, vi phu cũng sẽ không an tâm."

Khóe miệng Oa Oa câu lên nụ cười ấm áp, ngọt mà không ngấy, sáng lạn động lòng người "Lão công, anh vẫn nên đi làm đi! Hôm nay ba mẹ chắc cũng sẽ về nhà, có bọn họ ở đây thì anh còn lo lắng cái gì a? Chẳng lẽ là lo lắng em ra ngoài tìm tình nhân?"

Lời nói trêu chọc làm cho khóe miệng Mộc Hàn Mặc đang cười cũng không khỏi tự chủ mở rộng "Em nếu như dám tìm tình nhân thì suốt ngày anh sẽ đem em đặt ở trên giường hung hăng mà chà đạp, cho em không có thời gian nghĩ tới tình nhân."

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc