Sau khi Dư Huyên tỉnh lại hôm sau đã xuất viện, Toàn Ti Dạ và Toàn Lịch đưa cô đi đến trước mộ phần của mẹ Dư, mặc dù Dư Huyên không nhớ rõ, nhưng cô vẫn khóc rất thương tâm, chính cô cũng không biết tại sao, chính là thấy người kia trong tấm hình trong lòng của cô cảm thấy rất đau.
Ba nói đó là mẹ của cô, cô và mẹ đồng thời xảy ra chuyện gì, sau đó mẹ rời đi, cô còn sống.
Không có ai gạt Dư Huyên chuyện lúc trước, Dư Huyên muốn biết cái gì, bọn họ sẽ nói cho cô biết cái đó, nhưng tất cả mọi người có chung một suy nghĩ ích kỷ, chính là bọn họ chỉ biết nói cho Dư Huyên một chút chuyện vui vẻ, bởi vì bọn họ hi vọng ở trong lòng của Dư Huyên có chỉ là vui vẻ.
Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn bắt đầu lui tới rồi, giữa lúc đó Tô Lạc tới đây gặp qua cô, chỉ là, rất rõ ràng cô không nhớ rõ anh, nhưng hiện tại Tô Lạc thấy dáng vẻ của Dư Huyên rất vui vẻ trong lòng của mình cũng yên tâm, anh thật lòng chúc phúc cho cô.
Sau đó Dư Huyên lại trở về chỗ ở của Toàn Ti Dạ và Toàn Lịch, từ đó về sau cô chính là đại tiểu thư Toàn Vũ Huyên của nhà họ Toàn, hơn nữa, chú Toàn cũng đã thông báo khắp nơi, ông có một đứa con gái.
Về điểm này Vũ Huyên không có cái nhìn gì, cô cảm thấy những thứ này đều không quan trọng, thật ra thì, hiện tại ở trong lòng của cô người nhà, người yêu, bạn bè là quan trọng nhất.
Bởi vì Vũ Huyên tỉnh dậy, mọi người cũng đều vui mừng lên, bị đè nén nhiều ngày như vậy tâm tình rốt cuộc đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, dĩ nhiên, vui vẻ nhất chính là Chiếm Nam Huyễn, hiện tại Dư Huyên không chỉ có tỉnh dậy, hơn nữa anh còn trở thành người có bạn gái, bây giờ anh phải có bao nhiêu hạnh phúc thì có bấy nhiêu hạnh phúc.
Mặc Hàn, ngày mai em muốn đi tập đoàn Thượng Quan một chút.
An Dĩ Mạch đi tới phòng làm việc của An Mặc Hàn ngồi ở trên ghế sa lon đối diện An Mặc Hàn nói ra suy nghĩ của mình.
Chuyện tình của Dư Huyên đã giải quyết xong, hiện tại Huyên Huyên cũng đã tỉnh lại, Hàn Ngữ Yên cũng bị đưa vào đồn cảnh sát, trải qua điều tra của cảnh sát Hàn Ngữ Yên bị kêu án ba năm tù có thời hạn.
Mặc dù thời gian không phải quá dài, chỉ là, An Dĩ Mạch biết đây đã là trừng phạt lớn nhất đối với Hàn Ngữ Yên, cô cũng nghĩ Hàn Ngữ Yên trải qua chuyện này có thể đủ tốt để hối cãi, hối cải để làm một người mới, thật ra thì, An Dĩ Mạch biết Hàn Ngữ Yên bản tính không xấu, chỉ là khi còn bé cô ta đã trải qua chuyện để cho trong lòng cô ta có ám ảnh, mới có cô ta như bây giờ.
Nghĩ đến Hàn Ngữ Yên lúc nhỏ, An Dĩ Mạch liền nghĩ đến Trần Chí, Trần Chí người này hôm nay vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thật ra thì ông ta mới là kẻ bại hoại nhất nên bị bắt đi.
An Dĩ Mạch không hỏi qua An Mặc Hàn bọn họ đem Lục Viêm làm thế nào, nhưng cô nghĩ Lục Viêm cũng sẽ nhận được sự trừng phạt tương ứng với việc mình làm, nhưng không biết chị Nhan biết tình huống của Lục Viêm vẫn còn đau lòng hay không.
Cô nghĩ vậy cũng sẽ không đi, theo cô biết gần đây An Thần Hạo theo đuổi Chiếm Nhan rất ít, hơn nữa, gần đây An Dữ Kình cũng ở đây sắp xếp người xem mắt cho An Thần Hạo, chỉ là, nếu như ông ta biết An Thần Hạo hiện tại đang theo đuổi đại tiểu thư Chiếm gia sẽ là cái vẻ mặt gì.
Lại nói chuyện của tập đoàn Thượng Quan, Thượng Quan Hồng bị Thượng Quan Niên giam lỏng ở trong nhà, cô ta cũng không thể tự do ra vào tập đoàn Thượng Quan, An Dĩ Mạch nghĩ, lần này, Thượng Quan Niên thật sự xuống tay rất mạnh.
Ngày mai anh đi với em.
An Mặc Hàn nói, sau đó lại tiếp tục công việc, An Dĩ Mạch nhìn thấy anh cũng không có nhìn cô, bĩu môi.
An Mặc Hàn, anh biết tình huống của tập đoàn Thượng Quan bây giờ sao?
An Dĩ Mạch đi tới bên cạnh An Mặc Hàn, ngồi ở trên đùi của anh, đôi tay ôm cổ của anh, đôi mắt lóe sáng hướng về phía anh.
Em muốn biết?
An Mặc Hàn nhếch môi, nhìn An Dĩ Mạch một chút, công việc ở trong tay cũng thả xuống, nhưng không có động tác kế tiếp, anh khẽ chau mày với An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch lập tức hiểu, An Mặc Hàn đây là muốn nói điều kiện với cô rồi.
Đúng vậy, anh cũng đừng nói với em.
An Dĩ Mạch đè thấp giọng nói của mình, tràn đầy sự dụ hoặc, gương mặt xinh đẹp cũng tiến tới gần An Mặc Hàn, cho đến cách An Mặc Hàn 1cm, An Dĩ Mạch ngừng lại.
Mặc Hàn, anh. . . . . . Có nên nói cho em biết hay không.
An Dĩ Mạch lại hỏi một lần, lần này, cô nói mỗi một chữ sẽ đụng đến đôi môi An Mặc Hàn, hơi thở ấm áp làm cho An Mặc Hàn hô hấp trở nên rất nặng, anh nhếch môi, một cái tay dời đến cái mông khêu gợi của An Dĩ Mạch, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chờ anh vui vẻ, sẽ nói cho em biết.
Sau đó không đợi An Dĩ Mạch phản ứng liền hôn lên miệng cô, bá đạo nhưng không mất đi sự dịu dàng, rất nhanh An Dĩ Mạch thành một bãi nước ấm, vô lực vùi ở trong ngực An Mặc Hàn, nhưng là, An Mặc Hàn sao có thể dễ dàng thả cô ra như vậy, một cái tay của anh nhẹ nhàng mở ra quần áo của cô, lúc này An Dĩ Mạch chỉ có thể cười đỏ mặt mê mang dựa vào An Mặc Hàn.
Nhưng là, quần áo đã bị An Mặc Hàn toàn bộ đều cởi xong rồi, cô nghĩ muốn kéo lên đã không kịp nữa, một cái tay An Mặc Hàn đã đưa vào, làm cho An Dĩ Mạch càng thêm xụi lơ vô lực, chỉ có thể không ngừng lên tiếng rên rỉ.
Lạnh. . . . . .
Mặc dù trong phòng làm việc nhiệt độ cũng không phải thấp, chỉ là, cứ như vậy bị cởi hết quần áo An Dĩ Mạch vẫn là cảm giác lạnh, An Mặc Hàn nghe được cô nỉ non, ôm lấy cô liền đi ra khỏi phòng làm việc tới trong phòng ngủ, sau đó từ trong phòng ngủ liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng rên của phụ nữ.
Sau một hồi làm người ta thần hồn điên đảo hô mưa gọi gió xong, cuối cùng An Mặc Hàn mới chịu thảo luận chuyện nghiêm túc với Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch vùi ở trên giường, có chết cũng bao lấy mình thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn An Mặc Hàn mặc quần áo.
An Dữ Kình lại bắt đầu ra tay, trong thời gian này ông ta biết Thượng Quan Hồng đã không có dùng được, cho nên liền tự mình ra tay, hiện tại, có 45% cổ phần của tập đoàn Thượng Quan đã rơi vào trong tay của An Dữ Kình.
An Mặc Hàn đẹp trai vừa mặc quần áo, vừa nói tình huống gần đây, Sn Dĩ Mạch nhíu nhíu mày, nghe được tập đoàn Thượng Quan trở thành như vậy, trong lòng của cô