Đến tối, Lãnh Hạ và An Dữ Triết cũng trở về nhà họ An, An Mặc Hàn sắp xếp phòng cho An Dữ Triết xong, lúc sau An Dĩ Mạch mới từ trong bệnh viện về nhà.
Em đã trở về.
An Dĩ Mạch giống như rất mệt mỏi, An Mặc Hàn thấy cái bộ dáng này của cô bước đến nhận lấy túi xách của cô đau lòng ôm cô một cái.
Mẹ đã về nhà chưa?
Ừ, đã quay trở về, đều ở trong phòng khách nói chuyện đấy.
An Dĩ Mạch đi tới phòng khách vừa hay nhìn thấy Lãnh Hạ và Lillian hai nguời đang nói chuyện phiếm.
Dĩ Mạch đã về.
Lãnh Hạ nhìn thấy An Dĩ Mạch đầu tiên, Lillian cũng nhìn thấy cô kéo cô ngồi vào ở giữa mình và Lãnh Hạ.
Mẹ
Dĩ Mạch gọi hai người bọn họ, Lãnh Hạ cũng nghe nói sự việc của Dư Huyên, cho nên nhìn thấy An Dĩ Mạch trở lại, cũng muốn hỏi thăm.
Dĩ Mạch, Dư Huyên như thế nào rồi?
Lillian cũng nhìn An Dĩ Mạch chờ câu trả lời của cô, Dĩ Mạch lắc đầu một cái, trên mặt có chút lo âu.
Vẫn chưa tỉnh lại, mẹ, có thời gian mẹ đi theo con xem Huyên Huyên một chút đi, con nghĩ, sự xuất hiện của mẹ sẽ rất có ích cho sự khôi phục bệnh của cô ấy.
An Dĩ Mạch kéo tay Lãnh Hạ, tình huống bây giờ của Dư Huyên cũng giống như Lãnh Hạ lúc trước, cho nên, An Dĩ Mạch cảm giác nếu như Lãnh Hạ có thể đi xem Dư Huyên một chút, có lẽ sẽ có chút trợ giúp.
Được, mẹ sẽ đi xem, cô ấy cũng là một đứa bé đáng thương.
Mặc dù Lãnh Hạ không có gặp qua Dư Huyên, chỉ là nghe qua An Dĩ Mạch nói về Dư Huyên, bà cũng thật thích cô bé kia.
Dĩ Mạch, đợi ngày nào đó chúng ta cùng đi, Dư Huyên cô ấy là một đứa bé ngoan, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lillian từng thấy Dư Huyên, hơn nữa, bà thích cô bé kia vô cùng, hơn nữa, vốn dĩ bà cũng ở trong Làng Giải Trí, cho nên, đối với Dư Huyên bà cũng từng cẩn thận điều tra qua.
Được, mẹ hai người ngồi ở đây, con đi xem ba một chút.
Ừ, đi đi.
Sau đó, An Dĩ Mạch đã cùng An Mặc Hàn hai nguời đi tới phòng của An Dữ Triết, An Dữ Triết còn là cái bộ dáng kia, ông bình thản nằm ở trên giường giống như một người ngoài thế tục.
Mặc Hàn, anh nói, nếu như ba đã tỉnh lại, biết ... chúng ta kết hôn, ba sẽ vui mừng hay không.
An Dĩ Mạch rúc vào trong ngực An Mặc Hàn, An Mặc Hàn gật đầu một cái.
Đương nhiên sẽ rất vui mừng, em quên, người ủng hộ chúng ta nhất chính là ba.
Thật ra thì, đối với chuyện giữa bọn họ, An Mặc Hàn cảm ơn nhất chính là An Dữ Triết, năm đó khi anh quyết định cùng An Dĩ Mạch yêu nhau, tất cả mọi người đều phản đối, chính là Lãnh Hạ cũng không thể tiếp nhận ngay từ đầu, nhưng là, An Dữ Triết cũng là người đón nhận đầu tiên.
Anh còn nhớ rõ, ngày đó An Dữ Triết kêu anh đến thư phòng nói chuyện ba giờ đồng hồ, khi đó, An Dữ Triết nói Mặc Hàn, con cũng đã trưởng thành, giữa tình cảm của con và Dĩ Mạch ba và mẹ của con không phải là không biết, chỉ là, mẹ con bà ấy cần có thời gian để tiếp thu.
Còn ba, ba thì sao? Anh hỏi.
Ha ha, ba nhất định đồng ý, Mặc Hàn, ba là ba của con, mặc kệ con ra quyết định gì, ba đều sẽ không điều kiện ủng hộ con, nhưng con phải nhớ kỹ, con là một người đàn ông, sau khi cùng Dĩ Mạch ở chung một chỗ, con phải có trách nhiệm của con, ba hi vọng con có thể bảo vệ Dĩ Mạch thật tốt, hoàn thành trách nhiệm của mình.
Con biết rồi, ba.
Ngày đó sau khi nói chuyện với An Dữ Triết, anh rất vui vẻ, bởi vì An Dữ Triết là người đầu tiên ủng hộ anh và Dĩ Mạch đi chung với nhau như vậy, An Dữ Triết cũng là người cha từ nhỏ anh đã sùng bái.
Ừ, ba ông ấy nhất định sẽ khá hơn.
Trong lòng An Dĩ Mạch tràn đầy hi vọng, những việc này tất cả đều là An Dữ Triết dạy cô, từ nhỏ, An Dữ Triết sẽ dạy bọn họ mặc kệ gặp phải khó khăn gì, cũng không được từ bỏ hi vọng, bởi vì, chỉ có không từ bỏ, mới có thể có thành công.
Dĩ Mạch, sự việc của Dư Huyên đã có đầu mối.
An Mặc Hàn đột nhiên dời đi chủ đề, An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn một chút, sau đó An Mặc Hàn mang theo An Dĩ Mạch đi tới thư phòng, đem sự việc về Hàn Ngữ Yên mà Lillian kể cho anh biết nói cho An Dĩ Mạch.
Hàn Ngữ Yên? Lại là cô ta?
An Dĩ Mạch hiển nhiên nghe được Hàn Ngữ Yên có liên quan đến chuyện này thì rất kinh ngạc, theo cô biết, Hàn Ngữ Yên và Huyên Huyên giữa bọn họ không có gì để qua lại, tại sao Hàn Ngữ Yên sẽ nhằm vào Huyên Huyên đấy.
Mặc Hàn, Hàn Ngữ Yên tại sao cô ta. . . .