Cô nhóc này nói chuyện mà không thèm suy nghĩ làm anh không thể chịu được: "Đừng làm rộn, tôi không muốn mất mặt. Cô cho rằng tôi thích cô nên mời cô uống rượu sao? Nhân lúc tôi còn chưa nổi nóng, cô hãy về phòng đi, nếu không tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa".
Có lẽ là quậy đủ rồi, kiệt sức. Cô hít sâu, bình tĩnh lại, cô không quan tâm đến thể diện của mình, nhưng quậy thêm sẽ làm mất thể hiện của anh, có lẽ buông tay là tốt nhất? Cô xòe tay ra, cười khúc khích: "Đưa cho em chìa khóa phòng, emtự ta đi lên."
"Không được, để bọn họ đưa cô lên". Anh không yên tâm, không muốn kế hoạch thất bại bởi nhỡ đâu cô say chạy lung tung không tìm được thì sao?
ŧıểυ Ốc nhào tới tìm chìa khóa trong túi áo anh, hai hộ vệ định cản lại, cô giận dữ: "Cút! Kẻ nào dám cản tôi đập chết". Cô chỉ muốn tìm một chỗ thoải mái để ngủ một giấc say sưa, có chuyện gì sáng mai hãy nói.
"Tùy cô"! Nhìn cô la lối om sòm trước mặt mọi người, Mộc Trạch Khải ngán ngẩm không muốn nói nữa, chỉ cần đi theo cô lên phòng là được. Dù sao phòng đã đặt rồi.
Cô vào thang máy, nhấn nút tần 17, đầu choáng váng khó chịu, không đứng nổi phải ngồi xổm xuống, mắt mơ hồ. Khi đang cố vịn bờ tường đi ra thì có một người tốt bụng đỡ cô, ŧıểυ Ốc ngẩng đầu dụi mắt, nhìn người đàn ông thân thiện: "Cám ơn anh".
"Cám ơn tôi cái gì? Chắc cô chính là ŧıểυ thư Đinh Na! Quả nhiên xinh đẹp. Mau đi theo tôi! Tổng giám đốc chúng tôi đã đợi cô lâu rồi". Người đàn ông vừa nói vừa dìu cô đi vào một gian phòng, anh ta là thư kí, lẽ ra không phải làm việc này, nhưng tổng giám đốc đợi lâu sắp phát hỏa nên anh ta phải ra ngoài xem xét tình hình. Cũng may vị ŧıểυ thư tổng giám đốc đợi vừa đến. Mà vị ŧıểυ thư Đinh Na này cũng thiệt là, lại dám để cho tổng giám đốc bọn họ chờ lâu như vậy, ăn gan hùm sao, có ai không biết tổng giám đốc bọn họ nổi tiếng xếp hàng lão đại.