ŧıểυ Ốc nghe radio truyền thanh, radio thảo luận dạo gần đây rất giận một bộ phim, ŧıểυ Ốc lắng lắng nghe cũng có chút động lòng, đối với Lữ Trị nói: “Em cũng vậy muốn nhìn 《 hoa mỹ nam nhật ký 》, chỉ là không biết có thể mua được vé được không?"
“Nhất định có thể." Chỉ cần anh nghĩ.
“Nhưng là nghe nói là rất khó, chủ yếu là chúng ta làm sao có thời gian, vừa muốn chuẩn bị hôn lễ, lại muốn đi làm, cô không biết có thời gian đi không nữa." Vai nam chính trong đó rất lưu hành, lưu manh trai đẹp, cho nên vé vào cửa bị cướp đoạt vô cùng lợi hại, lễ chiếu mới mở màn, cho nên rất khó kiếm vé.
“Vậy nếu anh mua được thì sao?”
“Vậy thì cùng đi, Kiều Kiều để ở nhà đi!" Hai người bọn họ khó được có thời gian của hai người.
Lữ Trị cầu cũng không được: “Đó là đương nhiên, ŧıểυ tử kia quá già dặn, nên xem chút phim hoạt hình."
ŧıểυ Ốc gật đầu: “Nó lúc nhỏ là anh cả cùng anh hai nuôi lớn, cả ngày dẫn nó đi tới cục, là có hơi quá già dặn."
Lữ Trị nói: “Hiện tại em phải cố gắng làm cho nó ngây thơ chất phác một chút, vì nó tương đối còn nhỏ."
Thời điểm gặp bác sĩ,ŧıểυ Ốc rất có kiên nhẫn cùng với anh nghe bác sĩ nói bệnh của anh, sau lại bác sĩ cho Lữ Trị hốt thuốc thì thuốc là thuốc bắc, đặc biệt cần thời gian.
ŧıểυ Ốc cùng bác sĩ nói một tiếng, đối với Lữ Trị nói: “Thừa dịp thời gian hốt thuốc, chúng ta đi ăn một chút gì đi!"
“Ừ."
Hai người đi ra bệnh viện đối diện phố có mt tiệm mì, cửa hàng không lớn, khách rất nhiều, chính là xem ra không phải rất có cấp bậc, ŧıểυ Ốc lắc lắc tay của anh:
“Đổi cái khác đi! Anh ăn không quen ."
“Không có sao, anh muốn dung nhập vào cuộc sống của em." Anh không hy vọng ŧıểυ Ốc đối với anh khách khí.
ŧıểυ Ốc theo bản năng lui một bước, không hy vọng anh vì mình nữa ủy khúc cầu toàn.
Nhưng vẫn là bị Lữ Trị kéo đi vào, lật thực đơn nói: “Anh muốn ăn mì tam tiên, em ăn cái gì?"
“Mì tam tiên."
Rất nhanh hai tô mì con đã được đi lên, Lữ Trị nhìn chén sợi mì bắt đầu rầu rỉ, có rất nhiều đồ ăn đồ anh không thích, tỷ như rong biển, tỷ như heo ruột non, vừa ngẩng đầu nhìn cô ăn ruột heo ăn đang vui mừng, vì vậy quả quyết bỏ vào trong chén của ŧıểυ Ốc.
ŧıểυ Ốc nhìn anh chọn ình, biết anh là không thích ăn, vừa vặn cô lại thích ăn , thuận tay chọn cho anh: “Hai chúng ta đổi."
Bửa tiệc này, hai người phân công hợp tác dường như cũng rất hài hòa , lúc đầu ŧıểυ Ốc cảm thấy có chút xa lạ nhưng bây giờ ông xã ứng xử rất tốt , hai người hình như cũng đang cố gắng dung nhập vào cuộc sống đối phương, anh và trong tưởng tượng của cô người có tiền không giống một kiểu, anh rất hiền hoà, cũng rất thương cô.