“Tốt! Như vậy con liền có thể ngày ngày thấy mẹ." Trước kia mẹ luôn là rất bận Chủ nhật mới có thể gặp được một lần, hiện tại mẹ và ba cùng mình ở cùng một chỗ, có ba, còn có thể cùng mẹ ở cùng một chỗ, thật là quá tốt a!
ŧıểυ Ốc ngồi xổm xuống, gật đầu nói: “Dĩ nhiên."
Buổi tối Lữ Trị nghĩ thầm ŧıểυ Ốc mặc dù gả ình, nhưng rốt cuộc còn chưa có chính thức làm hôn lễ, hay là trước đi khách sạn ngủ đi! Chín giờ rưỡi, bộ dạng tất cả mọi người có chút mệt mỏi, đứng dậy cáo từ: “Ba mẹ, vậy mọi người sớm đi nghỉ ngơi đi!Con đi trước.”
“Đã trễ thế này, lại đi đâu?" mẹ Vương hỏi, con rể càng xem càng thuận mắt, càng xem là càng hài lòng, không thể so với tên ŧıểυ tử của Trương gia kia,kém, ŧıểυ Ốc thật tinh mắt.
“Đi khách sạn." Tìm khách sạn ngủ cả đêm, không tốt khi ngày thứ nhất con rể tới cửa, đi nằm ngủ cùng phòng với ŧıểυ Ốc !
Mẹ Vương không thích hư , nói: “Con cùng ŧıểυ Ốc có con cũng lớn như vậy, còn xấu hổ cái gì, đi ngủ ở phòng cùng ŧıểυ Ốc, Kiều Kiều cùng ta ngủ."
“Không tốt lắm đâu!" Cha mẹ vợ quá thỏa mái, anh ngược lại không tốt lắm.
Vương Triêu Quân chợt nhíu mày nói: “Nếu không cậu theo anh chen chen lấn lấn hả ?"
“Em cùng ŧıểυ Ốc chen đi!" Lữ Trị nói, anh vừa không có sở thích như vậy, mới không cần cùng đàn ông ngủ một cái giường.
“Được." ŧıểυ Ốc không có ý kiến, ông xã mặc dù còn có chút xa lạ, từ từ thôi là tốt.
Buổi tối ŧıểυ Ốc tắm rửa ra ngoài, vốn là có hơi khẩn trương , không phải rất xa lạ cũng không phải là rất quen thuộc người đàn ông ngồi ở tựa vào mình, hãy để cho cô cảm giác không quá tự ti .
Lữ Trị thấy tóc cô vẫn còn ở ướt, rất tự nhiên lôi kéo cô ở trước bàn trang điểm ngồi xuống, nhíu mày nói: “Thế nào lại không lau khô, sẽ bị bệnh, anh đi lấy khăn, em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ anh."
“Vâng." ŧıểυ Ốc nghe anh quan tâm lại có giọng nói thuần thục, đáy lòng khẩn trương tựa hồ tiêu tán một chút.
Lữ Trị sau khi tiến vào, rất nhanh có hỏi: “Khăn nào là khăn của em?"
“Màu trắng kem."
Lữ Trị lấy khăn, dùng khăn nhẹ nhàng lau chùi tóc của cô, cho đến khi hết nước, mới hỏi: “Có máy sấy tóc không?Anh sấy cho em một chút."
“Có." ŧıểυ Ốc từ bàn trang điểm trong ngăn kéo tìm ra cho anh, suy nghĩ một chút nói: “Tự em làm đi! Rất làm phiền anh."
“Không phiền toái, mấy năm trước, anh thường như vậy giúp em sấy tóc, anh đã thành thói quen, có lúc em bị thương, tay chân không thể động thì anh thậm chí giúp em tắm." Lữ Trị nói, hai người bọn họ không tồn tại vấn đề thụ thụ bất thân.