“Đường Húc Nghiêu, tôi thật sự không muốn đi, chuyện của Đường gia các người không liên quan gì đến tôi!”.
Đường Húc Nghiêu lành lạnh nở nụ cười:” Không liên quan đến em?! Chuyện của em với Thần Dật từ trên xuống dưới có ai mà không biết, sau đó em lại chạy đến trêu đùa anh, bây giờ em duy trì trong sạch cho cả hai sao?!”.
“……..” Hạ Hải Dụ tức không nói lên lời:” Đường Húc Nghiêu, anh đừng có mà ngậm máu phun người, trước kia tôi cùng Thần Dật chỉ là quan hệ đơn thuần, hơn nữa cũng đã là quá khứ rồi, nói cái gì mà tôi đến trêu đùa anh, tôi trêu đùa anh lúc nào, tôi trêu chọc anh cái gì rồi hả?!”.
“Không thừa nhận!? Lần đầu tiên gặp mặt anh bao hết cả quán rượu em nói xằng nói bậy, còn đá anh, lần thứ hai gặp mặt, miệng em đầy ác độc nguyền rủa anh, rồi say khướt nôn hết lên người anh, một đêm anh phải chăm sóc em em có biết không, sáng thứ hai em lại dám vẽ động vật lên trên mặt anh…..Từ khi vào Đường Thịnh, những việc xấu hổ của em đầy rẫy, em hãy tự mình suy nghĩ một chút đi, em bưng nước nóng làm bỏng hai mắt của anh có đúng hay không, ở bãi đỗ xe em làm hỏng chuyện tốt của anh có đúng hay không, em chủ động chạy đến trước mặt anh mong anh hiến tủy cứu Hải Tinh có đúng không……..Hạ Hải Dụ em là người phụ nữ của anh rồi, chuyện của anh cũng sẽ là chuyện của em, em đừng nghĩ em đặt mình ngoài mọi chuyện!”.
Đường Húc Nghiêu hầm hừ không nói đạo lí, lửa giận từ đáy lòng bốc lên hừng hực, chính là cô tự nhiên đem cuộc sống của anh rối thành một đống, chính vì cô mà tâm trạng của anh không thể khống chế, chính là cô trêu đùa anh!.
“……..” Hạ Hải Dụ muốn điên rồi, anh ta là cố tình gây sự! Nếu không phải anh ta chạy tới cường hôn cô, sau đó mọi chuyện liên tiếp cũng sẽ không xảy ra, anh ta đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà! Đại thiếu gia làm gì mà ai dám quản! Bệnh thiếu gia ở giai đoạn cuối!
“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Nếu không tôi nhảy ra khỏi xe!”. Hạ Hải Dụ vừa nói tay vừa nắm lấy cửa xe.
Đường Húc Nghiêu bị hành động của cô khiến cho tim gan anh đều run sợ, nhưng mà, anh làm sao lại có thể để ột cô gái uy hiếp!?
Tay anh mở cửa xe khác bên cạnh, hung hăng đe dọa:” Em nhảy, anh cũng sẽ nhảy!”.
Hạ Hải Dụ hít phải một ngụm khí lạnh, cô biết không phải là anh ta nói đùa, Đường thiếu gia từ nhỏ được bao bọc, tính khí rất kiêu ngạo, biểu tượng của sự ngang ngược, thật ra thì chính xác hơn, từ trong xương tủy đã cố chấp, không để cho bất cứ một ai nghi ngờ sự kiêu ngạo của anh ta, anh ta nói được sẽ làm được!
Không dám mang tính mạng của anh ra đùa, cô đành phải thỏa hiệp, từ từ thu lại kiêu ngạo, nén giận một lần nữa lại yên lặng.
Rolls – Royce một đường đi thẳng, cuối cùng dừng lại ở khách sạn quốc tế Kim Đỉnh.
Không ngoài ý muốn, khách khứa đã về hết, nhưng Đường gia từ trên xuống dưới đều không thiếu một ai.
Đường Húc Nghiêu kiên quyết kéo Hạ Hải Dụ đến trước mặt mọi người, cằm hơi hơi nhếch lên, ngạo mạn, mà lại kiên quyết như muốn tuyên bố---- Đây là người yêu của tôi!
Hạ Hải Dụ không dám nhìn anh, lại càng không dám nhìn xung quanh, chỉ cúi gằm đầu xuống, trong đám người, không đếm được có biết bao nhiêu người chiếu ánh mắt sắc bén như dao lên trên người cô, chỉ ngoại trừ một người----
Thần Dật nhắm hàng mi xuống, trong đáy mắt một mảnh đau thư