"Được anh cứ yên tâm đi, tôi nói sẽ giữ lời, không thay đổi !" Thủy Tinh vỗ ngực,hướng về thiếu niên cam đoan sẽ giữ lời.
Thiếu niên cười, cô nhất định không biết, bộ dạng của cô như thế rất đáng yêu.
Thấy như vậy mặt anh bỗng đỏ ửng lên, anh véo vào má cô, cảm giác thật kì diệu, bởi vì tuổi tác chênh lệch, nên đôi lúc nói chuyện có chút hơi đối lập, nhưng lại rất thú vị.
"Được, không còn nhiều thời gian, nhanh rời giường, chuẩn bị một chút xuất phát!"
"Ừm!" Lúc này, cô thật sự rất ngoan ngoãn, khi nghĩ được về bên cha mẹ, cô thật sự rất vui.!
Thủy Tinh rất vui, nhảy xuống giường,rất nhanh chạy vào phòng tắm.
Không biết khi nào trong phòng tắm đã có sẵn kem đánh răng,bàn chải đánh răng,và một cây lược nhỏ.
Cô lấy quẹt một ít kem lên bàn chải đánh răng, đánh răng, sau đó rửa mặt, dừng một chút cô thấy ngay cả khăn mặt cũng mới, hơn nữa còn là màu hồng cô thích!
Vui vẻ!
Vui vẻ!
Cô cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, sau đó lại nhìn áo dài váy dài treo trên cái giá bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên nhíu lại.
Quần áo này thật sự rất khó mặc, hơn nữa mặc nó đi lại rất bất tiện!
Cô vẫn thích quần áo của mình!
Nhưng là không biết khi cô không có ở nhà đồ cô có còn không ? !
Đang nghĩ, người hầu đem đến cho cô một bộ đồ mới, kiểu dáng và màu sắc đều là kiểu mà cô thích, ngay cả số đo cũng rất đúng.
"Cám ơn!" cô nở nụ cười rực rỡ với người hầu.
Người hầu nữ hơi lảng tránh, tựa hồ nhìn nụ cười của cô sẽ bị mê hoặc, cô giống như có một cái gì đó làm cho người nhìn sẽ bị hấp dẫn bởi nó, trách sao điện hạ lại cưng chiều cô như vậy!
Nhanh chóng thay quần áo, ThủyTinh liền chạy ra phòng, mà lúc này, Tuyết Nhi cũng đang chờ xuất phát.
"Tuyết Nhi!"
"Thủy Tinh!"
Hai cô liền chạy lại ôm nhau, sau đó lại nhìn nhau cười.
Vừa ăn bữa sáng, vừa lặng lẽ nói.
"Tuyết Nhi, khi về nhà, chị phải nói giúp em nha, em sợ bị đánh!" Vừa nghĩ tới cha mẹ, cô liền nhịn không được run lên, có lẽ mẹ lần này thật sự sẽ đánh cô!
Tuyết Nhi nhu thuận gật gật đầu, "Yên tâm đi, chúng ta cũng không có làm gì, cha mẹ sẽ không đánh đâu!"
"Chỉ hy vọng như thế!" Thủy Tinh vẫn là không yên lòng, bất quá, cô sớm đã có chuẩn bị !
Chậm rãi buông bát, cô hướng tới Tuyết Nhi ngoắc ngón tay, "Tuyết Nhi. . . . . . Nói cho chị biết nga. . . . . . em vừa mới hủy đi một cái gối ôm . . . . . Đem bông bên trong chia làm hai. . . . . . Một nửa em đã độn ở trong này . . . . . ."
Cô đứng lên, chỉ chỉ mông mình
Mắt Tuyết Nhi trừng lớn, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sùng bái.
"Còn một nửa bông. . . . . . em để lại cho chị. . . . . ."
Nói xong, một trận cười gian.
Như vậy, cho dù bị đánh, cũng sẽ không đau!
" Cô ở cùng Tuyết Nhi nói lung tung cái gì? !" Quan Trì đẩy cửa ra, có chút hoài nghi hỏi .
Thủy Tinh trừng mắt nói, "Không có gì!"
Con ngươi Quan Trì đen chớp, anh ta không tin, tiểu nha đầu này thật sự là tiểu quỷ, vừa mới anh còn chưa vào cửa chợt nghe tiếng cô cười gian!
Thật sự là kinh khủng, cô như vậy sẽ làm hư Tuyết Nhi !
Ánh mắt dao động hướng Tuyết Nhi đang ngoan ngoãn ăn điểm tâm, Quan Trì nháy ánh mắt ôn nhu đứng lên.
"Anh Quan, anh ngồi xuống cùng ăn đi!"
" Được."
ThủyTinh nhìn bọn họ, xác định Quan Trì sẽ không khi dễ Tuyết Nhi,cô quyết định tạm thời tránh một chút.
Cô muốn lấy túi xách dâu tây của cô!
Chạy lạch bạch đến thư phòng, nhưng cô lại không dám gõ cửa, nhưng cô thật không ngờ, cô vừa mới đến, thì cửa đã mở ra từ bên trong, làm hại cô lập tức dừng không được, cả người ngã quỵ qua.
"A. . . . . ."
Cô bị ngã nhưng kì lạ không cảm thấy đau, cô lấy lại bình tĩnh, phát hiện mình ôm lấy người nào đó.
Chậm rãi ngửa đầu lên, cô nhìn thiếu niên lại lần nữa đội mặt nạ.
"A, anh tại sao lại. . . . . ." Lời còn chưa dứt, cô liền tự động câm miệng, mang cũng tốt, như vậy người khác nhìn không thấy bộ dáng thật sự của anh !
Không biết vì sao, cô bỗng nhiên thấy lòng dạ mình hẹp hòi, không muốn anh đem khuôn mặt đẹp của mình bị người khác xem thấy !
Hắc hắc, chỉ có cô mới được nhìn được mặt của anh!
Anh cúi đầu, nhìn cô hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình thay đổi, khẽ nhíu mày, "Cô hoảng hốt làm cái gì? !"
"Tôi tới lấy túi a! Túi dâu tây a!" Cô vươn tay, hướng tới anh đòi.
Vốn tưởng rằng muốn phí một phen công phu, cũng không nghĩ đến anh không nói hai lời liền đáp ứng, mở ra ngăn kéo, vật quy nguyên chủ.
Sao lấy đến túi nàng rất vui vẻ, cũng không nhìn bên trong đó có thiếu thứ gì hay không, mà là đầu nhỏ nhất oai, hỏi anh một ít chuyện lung tung .
"Đúng rồi, vì sao anh kêu dâu tây là strawberry? !"
"Cô không biết là như vậy thực khó đọc sao? !"
"Nhưng strawberry đâu có đáng yêu như dâu tây!"
"Về sau kêu dâu tây tốt lắm!"
"Dâu tây!"
"Dâu tây!"
Một chút thời gian cuối cùng, cô quang quác nói không ngừng, mà anh thực kiên nhẫn nghe cô nói, thực ngây thơ, rõ ràng đều là chuyện tình bình thường không thể bình thường hơn, nhưng lại có điều khác, trở nên thực khoa trương, thực mộng ảo.
Anh không khỏi hoài nghi, suy nghĩ cô vì sao có thể như vậy, thế giới này ở trong mắt cô vì sao có thể nhiều màu sắc như vậy .
Mà anh lại thích nghe cô nói chuyện, khéo léo biểu tình, âm thanh ngọt ngào, động tác khoa trương . . . . . . Trong lòng anh rung động, chỉ cần một cái tươi cười của cô, anh nguyện ý đổi toàn bộ thế giới.
Hạ Thủy Tinh,em phải biết rằng, giá à tôi muốn, là giá cao cả đời! ! !
Tuyên bố cứng rắn như đá, gió không thể lay chuyển, mãi mãi kéo dài. . . .