Trải qua chuyện tiền xu, Hạ Hải Dụ lại một lần nữa nhận rõ thực tế —— cuộc sống Đường Húc Nghiêu vĩnh viễn cũng không thể bình thường! Thế giới của anh vô luận như thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được!
Nhưng, cô cũng không so sánh sự khác nhau một trời một vực giữa bọn họ, cũng sẽ không lại vì cái đó mà ăn năn hối hận.
Tất Thục Mẫn nói qua, hôn nhân là một đôi giày, bất luận giày gì, quan trọng nhất là vừa chân; bất luận nhân duyên gì, tuyệt vời nhất chính là hài hòa. Người khác thấy là giày, mình cảm nhận được là chân.
Cho nên, chỉ cần cô cùng anh sống với nhau cảm thấy hạnh phúc, là đủ rồi!
Trời sinh voi trời sinh cỏ!
Mọi người thỉnh thoảng có suy nghĩ hạn hẹp, bỏ quên tình cảm cách mình gần nhất; có lúc mọi người có suy nghĩ xa vời, mơ hồ đối với hạnh phúc gần mình.
Nhưng hạnh phúc thật ra chính là trùng lặp, mỗi ngày trùng lặp một chút chuyện nhỏ, bản thân cùng người trong lòng cùng nhau rời giường, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm, gọi điện thoại, nói đùa, ồn ào, cộng thêm một chút trêu cợt như vậy.
Thứ sáu, chín giờ sáng, Đường Húc Nghiêu đang trong phòng họp hội nghị với các quản lý, chợt, nhận được một cú điện thoại.
Hạ Hải Dụ lấy giọng nói vô cùng nghiêm túc hỏi anh, "Anh đang bận sao? !"
"Không vội."
Các quản lý tham dự hội nghị yên lặng chảy mồ hôi.
Một đầu khác, Hạ Hải Dụ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy anh có thể giúp em một chuyện không? !"
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái "Nói."
"Lên trang http: //210. 1. 98. xxxx. /, sau đó đăng nhập vào username là test, mật mã là 123456, sau đó kích cái nút màu lam, hệ thống khảo nghiệm, chia cái đó ra cho em."
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, có chút suy nghĩ, khó được cô chịu mở miệng cầu xin anh giúp một tay, hơn nữa còn là vấn đề trình độ kỹ thuật!
Ánh mắt ý bảo, Thiệu Hành lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu, ngón tay thon dài trên máy tính sách tay đặt ở mặt bàn gõ, nhanh chóng làm mệnh lệnh.
30 giây sau, bộ quản lý Internet Security của công ty Cảnh Linh phát tác một chuyện, mồ hôi chảy ròng ròng hồi báo, "Tổng giám đốc, sau khi Thiệu quản lý tiến hành các thao tác giúp Hạ tiểu thư, toàn thể máy tính của công ty đều bị nhiễm virus ạ!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu khóe miệng co giật.
Đầu điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm Hạ Hải Dụ vừa lo lắng vừa hưng phấn, "Lây có đúng hay không? ! Đã lây có đúng hay không? ! Tất cả đều lây có đúng hay không? !"
"Đúng." Đường Húc Nghiêu vẫn như cũ ôn hòa cười.
Chúng quản lý yên lặng rơi lệ.
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, vô liêm sỉ yêu cầu, "Vậy các anh bên đó nghiên cứu một chút trình tự diệt virus nhanh lên đi, sau đó chia cho em một phần!"
Đường Húc Nghiêu lông mi dài nhảy lên, "Why? !"
"Bởi vì Computer phòng làm việc bọn em cũng bị lây."
Chúng quản lý yên lặng làm việc, yên lặng nội thương, yên lặng hộc máu.
Mười lăm phút sau, Hạ Hải Dụ thuận lợi có được trình tự diệt virus, cũng lần đầu tiên có giác ngộ —— ở cạnh người giàu có cảm giác thật tốt nha!
◎◎◎
Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, có lần đầu tiên, thì có lần thứ hai, sau đó thì có lần thứ ba, lần thứ tư. . . . . . Lần thứ N.
Buổi tối chủ nhật, Hạ Hải Dụ lại đang bên cạnh người giàu có.
Cô đang học tiếng Pháp, mà Đường Húc Nghiêu lại đảm đương việc dạy miễn phí tại nhà.
Thoải mái ở trên ghế quý phi, cô có chút lười biếng nằm xuống, tựa đầu trên đùi của anh, tiện tay cầm một cái gối ôm lên, ôm ở trước ngực thật chặt, tìm cái tư thế thoải mái.
Đường Húc Nghiêu tựa vào ghế sa lon sau lưng, một tay đang cầm sách, một tay ôm Miêu nhi khéo léo trong ngực.
"Tiếng Pháp các danh từ có giới tính, có tính dương ví dụ như: lesoleil- mặt trời, lecourage- dũng cảm, có tính âm,ví dụ như: lalune - trăng sáng, lavie - cuộc sống"
"Lors¬quer¬en¬tre¬lapetite¬fille, c’est¬surelle¬une¬pluiede¬bais¬ers. Khi cô gái về nhà thì tất cả mọi người xung quanh ra hôn nàng.
"Jet" aime anh yêu em."
Người ta nói tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới, mà bộ dạng Đường Húc Nghiêu nói còn hấp dẫn hơn nữa, ngữ điệu chậm rãi, âm sắc trầm thấp, Hạ Hải Dụ thậm chí có loại ảo giác, giống như ngôn ngữ này chính là vì anh mà tồn tại, giống nhau hấp dẫn, giống nhau mê người.
Nhìn cái khuôn mặt kia hé ra môi mỏng, chợt liên tưởng đến anh dùng bờ môi này hôn mình, mặt của Hạ Hải Dụ chợt nóng lên
Theo bản năng,cô quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ phía chân trời, sau đó đưa tay bấu một cái bắp đùi của mình, làm như tự mình an ủi: đều là trăng sáng gây họa!
". . . . . ." Người đàn ông bên cạnh cô chợt ngừng lại, cúi đầu nhìn cô, "Em rất khẩn trương? !"
"Không có! Không có!" Hạ Hải Dụ lắc đầu liên tục.
Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng thở dài, "Nhưng em mới vừa bấm vào chân anh."
Hạ Hải Dụ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đỉnh đầu sắp bốc hơi nước, ba chân bốn cẳng bò dậy, cúi đầu nhìn qua nhìn lại chân anh, không nói hai lời, tay nhỏ bé liền che lên, "Đau không? ! Em giúp anh xoa xoa!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu cũng hút một ngụm khí lạnh
Cô gái này tuyệt đối là cố ý!
Cố ý quyến rũ anh!
Đường Húc Nghiêu mờ mờ ảo ảo cảm thấy một cỗ tà hỏa từ chỗ nào đó trên thân thể nhảy lên.
Nhưng mà Hạ Hải Dụ hoàn toàn không có cảm nhận được tà niệm của anh, nhớ tới hình như mình mới xuống tay có chút hung ác, mặc dù cách quần không thấy được, nhưng cô đoán chừng khẳng định chuyển đen!
Đường Húc Nghiêu híp híp mắt, đối với một người đốt lửa còn không tự biết hành động của mình cảm thấy tức giận, đưa tay ôm hông của cô, ngón tay tà khí vuốt ve, "Em có biết sờ loạn bắp đùi đàn ông hậu quả là cái gì không? !"
"Em không có sờ!" Cô biện hộ. Thật, cô chỉ là bấm mà thôi.
"Vậy bây giờ bắt đầu sờ!" Anh níu lại tay của cô, đặt lên bắp đùi của mình, sau đó dẫn lên trên một chút xíu, cuối cùng dừng ở một bộ vị rục rịch nào đó, nơi đó đã bắt đầu phát ra lửa nóng, tín hiệu nguy hiểm.
Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, trong lòng lại có mới giác ngộ: thì ra ở cạnh người giàu có không phải luôn tốt, đòi thịt bồi thường đó!