"Thế nào, nhất thời vui mừng đến ngẩn người sao? !" Đường Húc Nghiêu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, không nhịn được nhếch miệng lên.
Không để cho cô có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào, anh cầm tay trái của cô, đem chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị đeo vào ngón giữa có ý tứ là đính hôn.
Mười ngón tay đan vào nhau, quấn quanh, triền miên.
Hai tâm hồn hòa vào nhau.
Hạ Hải Dụ bị dọa đến sợ một lúc lâu, ngẩng đầu, nở nụ cười bình tĩnh, trở tay, cầm thật chặt tay của anh.
Lần này, cô nhất định sẽ đồng ý, sẽ tin tưởng, sẽ dũng cảm.
Nhưng là ——
"Đường Húc Nghiêu, viên kim cương trên chiếc nhẫn này sao lại lớn như vậy, ngón tay cũng không ngẩng lên được rồi ! Làm thế nào để ăn cơm được! Ăn cơm là quan trọng nhất a!" Cô bày ra vẻ mặt trẻ con, chu miệng lên, sau đó cố ý nhăn nhó mặt đoạt lấy trong tay anh túi thức ăn.
Đường Húc Nghiêu giật mình tại nguyên chỗ, cô thật giống một đứa trẻ nhỏ.
"Ngu ngốc, còn không vào đi!" Từ trong phòng bếp truyền đến tiếng trách nhẹ của cô.
Trước bàn ăn, Hạ Hải Dụ vội vã mở nắp chén cháo, mùi thơm của cháo Bát Bảo lập tức xông vào mũi, "Oa, thơm quá!"
Cầm cái muỗng, ăn một miệng lớn: "Ừ, ăn ngon, ăn ngon!"
Đường Húc Nghiêu mỉm cười, dáng vẻ thỏa mãn của cô thật giống con mèo nhở được chủ sủng ái; khi cười, hai mắt cong lên, miệng phúng phính trông thật đáng yêu.
Đột nhiên anh cảm thấy cứ như vậy nhìn cô cả đời là một loại hạnh phúc.
Trước khi gặp cô, anh không hiểu gì là "Hạnh phúc", không gì làm anh hạnh phúc, cũng không có gì không hạnh phúc, cuộc sống ngày này ngày khác, thật nhàm chán, là cô mang đến cho anh những trải nghiệm kì lạ, hiểu được thế nào là ghen tỵ, tức giận, điên cuồng, thỏa mãn.
Cô giống như là ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào thế giới của anh, từ đó, anh liền thay đổi thành hoa hướng dương.
Bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn chăm chăm thật có chút tê dại da đầu, tai Hạ Hải Dụ lại bắt đầu nóng lên, vì che giấu ngượng ngùng, liền từng ngụm từng ngụm ăn cháo, kết quả không cẩn thận, nóng rồi !
"Oa. . . . . . Thật là nóng. . . . . ." Cô lè lưỡi thổi hai cái, thật là mềm mại khiến ánh mắt Đường Húc Nghiêu chợt nóng lên.
Hạ Hải Dụ hình như cũng phát giác thấy, chậm rãi dừng động tác, tim đập thình thịch.
Ôi, cô tại sao vậy, ở trước mặt anh ăn cái gì cũng phải chú ý hình tượng!
Lần này làm sao cô có thể đối mặt với anh đây? !
Thật là muốn đào một cái hố để nhảy xuống!
Ánh mắt của anh nhìn cô thật không đứng đắn, giống như là cô không có mặc quần áo vậy!
Trong giây lát nghĩ đến cái gì, cô ấp úng hỏi, "Cái đó. . . . . . Quan hệ hữu nghị chuyện tình. . . . . ."
Cô vừa nghĩ tới việc mình mặc đồ bơi ở trước mặt anh, liền hận không thể lập tức ngất đi!
"Thế nào? !" Đường Húc Nghiêu nhíu mày, cố ý khiêu khích nói: "Đối với mình 32A không có tự tin? !"
"Anh!" mặt Hạ Hải Dụ đỏ bừng, cầm khăn giấy trên bàn ném vào mặt anh ta, "Đồ lưu manh, cái gì mà đi bãi tắm ven biển, nhất định là anh cố ý, anh có ý định. . . . . . Muốn nhìn những mĩ nưc loại 36C bikini đúng không? !"
Đường Húc Nghiêu cười đầy hứng thú, "Em có phải đang lo lắng anh sẽ bị hút hồn bởi những mĩ nữ đó? !
". . . . . ."
"A a a, ghen!" Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng lên của cô, khoa trương kêu.
Cái gì? !
Ghen? !
Thật giỏi tưởng tượng!
Cô sẽ không vì cái loại chuyện này mà ghen !
Hừ một tiếng, nhìn anh nói, "Em mới là không thèm ghen, con mắt của anh thích ngắm người nào thì ngắm người đó, nhưng nếu là chỉ liếc mà không ngắm thì sẽ mù đấy!"
Nói xong, trong đầu buồn bực tiếp tục ăn cơm.
Lấp đầy bụng đói, Hạ Hải Dụ cảm thấy thật hài lòng, lười biếng ném mình vào ghế sa lon, mở TV, trên kênh mua sắm lại đang đề cử một sản phẩm làm lớn ngực.
Áo ngực cỡ 30 cực to? !
Không lo bị cộm? !
Thật là tốt ! ! !
Hai mắt cô tỏa sáng.
Chờ Tiểu Vân về cô muốn hỏi xem có nên mua sản phầm này hay không?
Ách. . . . . . Cô đang suy nghĩ gì. . . . . . Lại muốn mua cái đó? !
Đổ mồ hôi !©¸®!
Hạ Hải Dụ, đầu óc của mi bị ngúng nước rồi sao? !
Thật là bị đồ xấu xa đó ảnh hưởng!
Quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng a!
Nếu còn tiếp tục như vậy, cô cũng sẽ biến thành xấu!
Không thể a! không thể!
Nhanh chóng đổi kênh, chọn một phim hoạt hình để xem.
Sau đó nghiêng đầu liếc nhìn bóng dáng người đó đang gọi điện thoại ngoài ban công, anh không phát hiện!
Một lát sau, Đường Húc Nghiêu nghe điện thoại xong, từ ban công đi vào phòng khách, vừa nhìn trên ghế sa lon đã thấy Hạ Hải Dụ ngủ thiếp đi!
Cô ôm gối, đầu ngả sang một bên, lông mi dài khẽ buông xuống, đôi môi đỏ mọng có chút nhếch lên, giống như đang trong giấc mộng đẹp.
Bên trong phòng vô cùng an tĩnh, Đường Húc Nghiêu như nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực của mình.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nhịn không được khom người xuống, nhẹ nhàng hôn cánh môi mềm mại của cô, anh tự nhủ chỉ hôn phớt qua.
Nhưng là, Hạ Hải Dụ ở trong mộng lầu bầu một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn chủ động mở ra, vô ý thức hấp dẫn anh.
Đường Húc Nghiêu nhất thời không kiềm chế được, thở dốc, nụ hôn trở nên sâu hơn, thỏa mãn mình đồng thời cũng ra sức khơi lên hứng thú trong mộng của cô.
Hạ Hải Dụ trong giấc ngủ thật hỗn loạn, mới vừa ở trong phim hoạt hình thấy Tiểu Hoàn Tử ăn kem, sau đó trong miệng của cô cũng xuất hiện một cây, kìm lòng không được, cô liền thưởng thức.
Nhàn nhạt trong hô hấp xen lẫn từng tiếng không tự chủ kêu rên, cô giống như là con mèo nhỏ ngoan ngoãn, ông trời, anh không nhịn được!
Bàn tay hư hỏng chui vào trong áo ngủ của cô, cảm thụ của cô cái tốt
Oh, trời ạ, anh muốn nổ tung!
Thật muốn cứ như vậy phóng túng mình, để ình hóa thân làm dã thú, hung hăng ăn hết cô!
Hạ Hải Dụ chợt tỉnh lại, thấy hai người tư thế mập mờ, cả người thiếu chút nữa nhảy lên !
"Này, Đường Húc Nghiêu, anh là đang làm gì vậy? !"
"Hư. . . . . . Đây không phải là thật, em đang mộng du." anh cố gắng dụ cô, bàn tay đặt ở trước ngực mềm mại của cô không có ý buông ra.