Cốc cốc. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Hải Dụ theo bản năng lắc đầu một cái, lật người đem cả cơ thể rúc vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hoàn toàn chôn vào trong gối đầu, chớ quấy rầy! Cô buồn ngủ!
Cốc cốc. . . . . . thùng thùng. . . . . .
Tiếng gõ ngoài cửa càng lúc càng lớn, người gõ giống như là không nhịn được, chỉ chốc lát sau liền vang lên giọng nam trầm thấp, "Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . ."
Hạ Hải Dụ lầu bầu một tiếng, ôi, thật là phiền!
Mơ mơ hồ hồ mở mắt, bò dậy, trước mắt còn là chóng mặt, bên trong phòng một mảnh mờ mờ, không rõ hiện tại là mấy giờ.
"Hạ Hải Dụ. . . . . . mở cửa nhanh lên. . . . . ." Ngoài cửa, thanh âm Đường Húc Nghiêu có vẻ khàn khàn.
Cô trừng mắt nhìn, thoáng tỉnh táo lại, có lầm hay không, đêm hôm khuya khoắt anh ta gõ cái gì mà gõ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm một lát, Hạ Hải Dụ bò dậy, đi về phía cửa, "Tới rồi tới rồi, tới rồi!"
Gần như không nhịn được, cô "Rầm" mở cửa, "Anh lại muốn làm gì? !"
Sắc mặt Đường Húc Nghiêu không tốt đứng ở tại cửa ra vào, mày nhíu lại, thanh âm có chút khác thường, "Hải Dụ, nhà em có thuốc dạ dày không . . . . . . Cho anh mấy viên. . . . . ."
Hả? !
Thuốc dạ dày? !
Hạ Hải Dụ hoàn toàn tỉnh táo lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở lớn, "Anh không thoải mái? !"
"Ừ, đau dạ dày." Anh che dạ dày, sắc mặt hơi tái nhạt đi.
Hạ Hải Dụ tức giận dậm chân một cái, "Ăn hàng nhiều đi! Cho nên tôi nói a, anh là người quý báu, tổng giám đốc thật muốn thể nghiệm cái cuộc sống thường dân gì cơ, lần này thì tốt rồi, ăn đến hỏng đi, xem anh lần sau còn dám cậy mạnh nữa không!"
Đường Húc Nghiêu cắn răng nghiến lợi, "Anh còn không phải là vì em!"
"Chuyện liên quan gì tới tôi, tôi không bảo anh đi ăn!"
Cô nghĩ quay đi không còn quan hệ gì nữa, làm tâm tình vốn là không tốt của Đường Húc Nghiêu hận không được một tay bóp chết cô, cô gái không có lương tâm này!
"Này, Hạ Hải Dụ, em nhanh lên, rốt cuộc có thuốc hay không, có thì nhanh lấy tới cho anh, không có thì em đi xuống mua cho anh đi!"
Nói xong, Đường Húc Nghiêu đau đớn khó chịu che dạ dày đi trở về, Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt trừng trừng, xem đi xem đi, tổng giám đốc chính là ngang ngược như vậy sao, ngã bệnh không dậy nổi hả!
Vừa oán trách, vừa ngoan ngoãn trở về lấy thuốc, thật may là, ở trong ngăn kéo có một hộp thuốc dạ dày, liền đưa qua cho anh.
Đường Húc Nghiêu nằm ở trên giường, dáng vẻ yếu ớt, Hạ Hải Dụ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lại có điểm đau lòng.
Ừ? !
Đau lòng? !
Cô bị chính cái ý nghĩ này của mình dọa sợ, bắt đầu từ khi nào mà cô đã biết đau lòng vì anh?!
Biết rõ ràng cô và anh không phải người của một thế giới, bọn họ không thể cùng xuất hiện!
Đưa ly nước qua, cho anh uống thuốc, rồi theo bản năng muốn rời khỏi.
Thế nhưng anh lại một phát bắt được tay của cô, "Hạ Hải Dụ, anh có thể làm thì đã làm, không phải sao. . . . . . Thân phận cũng không phải anh có thể lựa chọn, anh đã cố gắng sống thử cuộc sống sinh hoạt bình thường, mặc dù lần này có chút sai lầm, nhưng là chứng minh anh đi làm. . . . . .em tại sao lại không thử tiếp nhận cuộc sống của anh . . . . . ."
Hạ Hải Dụ cúi đầu không nói, thậm chí mắt cũng không dám nhìn anh, nếu như có thể, cô muốn mình biến thành một con đà điểu nhỏ!
"Hạ Hải Dụ, không phải là từ trước đến giờ em rất dũng cảm sao, tại sao khi đối mặt tình cảm, đối mặt anh lại không dũng cảm vậy?"
"Em là đang tự ti phải không?"
"Em cho rằng anh thích em chỉ là một trò chơi, cho nên em không dám nếm thử sao?"
Dạ dày lại truyền tới một hồi khó chịu, anh cầm tay của cô đặt tại vị trí đau đớn đó "Hạ Hải Dụ, anh lớn như vậy, chưa từng có để ý ai như vậy, anh cũng vậy rất khó tưởng tượng anh sẽ vì ai có thể như vậy. . . . . . em bất ngờ đến bên anh, có lẽ nếu em không xuất hiện sẽ tốt hơn, nhưng mà em đã xuất hiện, anh không thể coi như em không tồn tại. . . . . ."
Nhẹ nhàng di chuyển vị trí bàn tay, từ dạ dày chuyển dời đến trái tim, tay vừa hạ xuống ngực, tim liền đập mạnh giống như vì cô mà đập nhanh hơn.
Cô cảm thấy nhịp đập của tim anh, sau đó cô cũng cảm thấy tim mình cùng nhịp đập với anh, hai người hòa chung nhịp đập, điều này chứng tỏ rằng cô và anh đang yêu nhau sao?
Mắt chợt trợn tròn, hơi thở cũng khó khăn, suy nghĩ khó tin ở trong đầu muốn bùng lên, làm cô sợ tới mức vội vã hất tay của anh ra, "Đường Húc Nghiêu, anh ngã bệnh nên nghỉ ngơi nhiều, đừng nói vớ vẩn nữa, ngủ đi, tôi đi nấu cháo cho anh!”
Nói xong, cô chạy trối chết.
Đường Húc Nghiêu nhìn cô hoảng hốt chạy vào phòng bếp, khẽ thở dài một cái, sao lại khó khăn như vậy, cái tầng trở ngại luôn ở trong lòng cô khi nào mới phá bỏ đây?!
Đưa tay lấy chiếc nhẫn ở dưới gối ra, vuốt vuốt ở lòng bàn tay, âm thầm thề: một ngày nào đó, anh sẽ đem nó đeo vào ngón tay áp út của cô!
◎◎◎
Mấy ngày kế tiếp rất yên bình!
Sau khi bệnh nhẹ của Đường Húc Nghiêu khỏi liền không thấy tăm hơi đâu nữa!
Mấy ngày liền anh đều không có ở trong nhà trọ, có lẽ là đi công tác rồi, có lẽ là anh cố ý lẩn tránh cô, không biết, cái gì cô cũng không rõ ràng!
Hạ Hải Dụ vùi mình ở trong phòng, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài xa, theo bản năng tìm kiếm một bóng dáng xe hơi, còn có bóng dáng ai kia.
Theo thói quen thì anh sẽ xuất hiện, nhưng mà cô lại luôn vô tình hay cố ý tìm kiếm sự hiện hữu của anh.
Hạ Hải Dụ, cô lại sinh ra chuyện gì vậy, lúc mà anh ta xuất hiện thì cô cảm thấy phiền chán, hận không được cùng anh cả đời không gặp nhau, nhưng lúc mà anh không xuất hiện cô lại không ngừng nghĩ về anh, thì ra cô lại là người hai lòng như vậy?
Duỗi ngón tay ra đếm, anh ta đã biến mất năm ngày rồi.
Chợt, trong đầu hiện lên một ngày, trong phút chốc sắc mặt tái nhợt!
Xoay người nâng lịch bàn lên, cái ngày có vạch một vòng tròn đem đậm rất trang nghiêm!
Ba mẹ, ngày giỗ hai người đã sắp tới rồi…….
Lấy PC ra, mở mail, bên trong quả nhiên lại có một thư mới, một thư đến từ người xa lạ, ngày này hàng năm, người này sẽ gửi cho cô một mail, trong thư chỉ có một vài chữ, nhưng các chữ lại ấm áp. Đó là an ủi duy nhất trong cuộc sống bi thương .
Tìm kiếm trên ngân hàng web, tấm thẻ kia trong quả nhiên lại thêm một khoản tiền, giống như trước đây.
Điều này giống như của một người thân ở xa, là ai đây?