Bởi vì đây là bố trí căn nhà kiểu cũ, vừa vào một cái cửa rất nhỏ lại là một cái sảnh nhỏ, ngay sau đó là hai phòng phía nam và bắc, bên cạnh là một phòng bếp nhỏ. Cho nên nơi anh có thể ở lại, chỉ có thể là ở trong phòng!
Hai phòng một nam một bắc, dựa vào trực giác của mình, Hoắc Doãn Văn phòng cô là căn phòng phía nam!
“Đây là phòng của em?” Anh chỉ vào hỏi!
“Vâng, hơi lộn xộn một chút, hi vọng anh không để ý!” Cô đẩy cánh cửa màu vàng, a, cô tương đối may mắn, mấy hôm trước bà dì đã cho quét dọn phòng cô, nếu không bây giờ không biết căn phòng dơ dáy bẩn thỉu thành cái dạng gì nữa!
Chỉ là, hiện tại căn phòng có chút lộn xộn.
Bàn đọc sách chất thành núi, phía sau là một đống sách tham khảo, bên cạnh cô để mĩ phẩm dưỡng da, bên kia còn có chút đồ ăn vặt, như vậy mới cảm thấy có chút sức mạnh!
Mà sổ tay của cô cũng ở trên đó!
Mặt đất cũng có chút lộn xộn, có thể thấy phía trên có một lớp bụi.
Mà trên giường!
Vừa rồi cô không có gấp chăn, nên bây giờ chăn giống như một cái núi nhỏ nằm trên giường. Bên cạnh gối để ba quyển sách, cả ba đều rất dày,...cho nên ba quyển đó để lại cùng một chỗ đã rất cao! Sau đó cô còn để trên sách áo ngủ và áo ngực của mình.
May mắn áo ngực bị áo ngủ che mất, chỉ lộ ra đai an toàn, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.
“Có chút loạn, anh tìm chỗ để ngồi đi!” Cô vội vàng chồng chăn lên, sau đó đặt ở đầu giường, đồng thời cầm áo ngủ lên, ném vào ngăn kéo.
Nhưng khi cô vừa mở ngăn kéo của tủ quần áo, thì một đống đồ vật trong đó, rầm rầm chảy ra ngoài.
Như thế thì tốt rồi, áo lót, qυầи ɭóŧ, còn có quần áo của cô, nhiều màu sắc khác nhau rơi trên mặt đất, tình cảnh tương đối hoành tráng!
Ánh mắt Nhan Như Y không biết để ở nơi nào, xấu hổ nhắm mắt lại, Hai tai đỏ ửng ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng nhặt quần áo, tiếp tục nhét vào trong tủ. Cả buổi cô cũng không có quay đầu lại, không có nhìn anh!
Nhưng cô vẫn cảm thấy tầm mắt của anh dừng lại trên người mình, cảm thấy anh đang cười!
Mà Hoắc Doãn Văn thật sự đang cười cô, cười hành động hốt hoảng của cô thật đáng yêu. “Nếu chồng quần áo vào nhau để vào tủ, sẽ rất dễ bị rơi xuống đó!”
“Em biết rồi, đợi đến tối em sẽ sửa sang lại!” Nhan Như Y đóng tủ quần áo lại, sau đó dùng lưng cố định cửa tủ. Bởi vì lâu rồi không sửa không sửa tử gỗ, nên cửa có chút cũ, lúc đóng cửa tủ hơi khó khăn.
“Xem ra, bình thường em quả thật rất bận!” Anh nhịn cười bình luận, ngầm ám chỉ nếu không sao không có thời gian dọn phòng!
“Ha ha...” Cô cười qua loa với anh mấy tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi căn phòng. “Tổng giám đốc Hoắc, anh chờ một chút, tôi đi nấu mì!”
“Làm mì cay Thành Đô có tốn thời gian không?”
“A, không rất dễ, sợi mì đã được gia công một nửa, đến lúc đó nấu một chút là có thể!” Cô vừa nói vừa đi về phía phòng bếp.
‘rầm’ một tiếng, cô đụng phải vách tường của nhà vệ sinh.
Nhan Như Y đau khổ che nơi bị đau, không có ý định nói chuyện với anh, nếu không làm sao cô có thời gian dọn dẹp căn phòng!
Hoăc Doãn Văn bị hành động vội vàng của cô làm cho tức cười!
Mặc dù biểu hiện của cô trong công việc rất chuyên nghiệp, rất thành thục, làm việc gì cũng rất tích cực, rất chững chạc, nhưng bây giờ lộ ra, cô chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi. Có cùng tất xấu với những người cùng tuổi mình!
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Mì cay thành đô dễ ăn hay không hoàn toàn là do nước dùng.
Mà Nhan Như Y rất thành thục trong việc nấu nước dùng, tóm lại cô đặc biệt thích ăn mì cay Thành Đô, cho nên từ nhỏ đã nghiên cứu làm sao để có thể ăn ngon một chút!
Dầu mè, hạt tiêu, dầu ớt, bơ đậu phộng, nước tương, đường,... đợi một chút cho tất cả trọn với nhau, nước sùng đã được pha chế rất tốt, đổ vào trong sợi mì, cùng với một ít rau, món mì Thành Đô thơm ngon đã được nấu xong!
“Ăn thật sự rất ngon sao...” Hoắc Doãn Văn ngửi thấy mùi ớt, tương truyền ra từ phòng bếp, bởi vì phòng bếp quá nhỏ nên anh phải đứng ở cửa.
Nhan Như Y bưng ra ngoài, đặt lên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, bình thường cô và Kha Văn thường ăn cơm ở chỗ này. “Đây đều là đồ ăn vặt của quê, có rau dưa, không cần chê!”
“Nhưng em làm rất ngon!” Có rau dưa có thịt băm, nhìn liền muốn ăn.
Sao cô có thể nói, tại vì anh đến ăn, nên cô đặc biết làm mọi việc trở nên phức tạp, bỏ thêm thịt băm vào, lúc làm thịt băm còn phải xào qua dầu, rất phiền phức!
Anh tự động cầm đua lên, không có đảo qua mì mà liền ăn!
Có thể thấy được, nhất định người này có thói quen ăn đồ tây, không biết phải đảo qua mì mới được ăn!
“Đảo qua một chút đi, nếu không mùi vị sẽ không đều!” Cô nói xong, liền đâỏ qua phần mì của mình.
Hoắc Doãn Văn cũng học theo cô, đảo qua một chút, sau đó bắt đầu ăn!
Nhan Như Y không hỏi anh có dễ ăn hay không, dù sao cũng không phải cô chủ động mời anh ăn, là chính bản thân anh muốn, quan tâm anh cảm thấy hương vị thế nào làm gì?
Nhưng anh vừa bắt đầu ăn, chỉ một lát sau đã ăn hết mì trong bát, hơn nữa cũng uống không ít nước dùng!
Có thể thấy được, anh rất thích ăn!
“Mùi vị rất ngon!” Ăn xong, anh nói một câu.
“Anh còn rất thích ăn cay, không phải người nước ngoài thích ăn nhạt sao, rất ít người thích ăn cay!” Lúc trước cô cũng có quen mấy lưu học sinh nước ngoai, bọn họ không cách nào ăn cay, mới ăn một chút liền vươn đầu lưỡi, bộ dạng rất khôi hài!
“Anh ăn được, có lẽ là do di truyền!”
“Di truyền cái gì?” Cô tò mò.
“Mẹ anh là người Tứ Xuyên!” Anh nói.
“A, thì ra là như vậy!” Cô kinh ngạc gật đầu một cái. “Nói như vậy, chúng ta là một nửa đồng hương rồi?”
“Chính xác!”
“Vậy mẹ anh...” Xưng hô như vậy có chút không lễ phép, cô sửa lại lời nói. “Em nói là dì... bà không thường nấu món ăn quê hương cho anh sao?” Cô không biết người khác, cho dù xung quanh cô có bạn bè người quen, cũng rất thích nấu ăn, cô vẫn cho rằng việc ưa thích nấu ăn là đặc điểm của người Tứ Xuyên.
“Không!” Hoắc Doãn Văn lắc đầu một cái.
“A, cũng đúng, nhà anh nhất định rất nhiều đầu bếp, người giúp việc, dì ấy cũng không cần xuống bếp làm những chuyện này!”
“Không phải nguyên nhân này!” Anh hủy bỏ lời của cô..., sau đó đơn giản nói. “Lúc anh còn rất nhỏ, mẹ anh đã qua đời!”
“Thật xin lỗi!” Cô vội vàng nói xin lỗi, nhất định cô đã chạm vào vết thương của anh rồi!
“Không sao, qua đời cũng nhiều năm rồi, bây giờ nói, cũng không có cảm giác đau lòng nhiều nữa!”
Nhan Như Y cũng nói: “Đúng vậy, mẹ em cũng qua đời rồi, bây giờ có thể bình tĩnh nhắc tới đề tài này!”
“Xem ra chúng ta đồng bệnh tương liên.”
“Ha ha...” Cô cười không nói gì. Ách... sao cô có thể đồng bệnh tương liên với anh đây? Anh là ông chủ lớn có tiền, mà cô chỉ là một nhân viên nhỏ, còn là nhân viên của anh!
“Ừ... ừm, còn nữa không?” Anh chỉ cái bát trống không hỏi.
Cô sửng sốt, phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó vội vàng nói: “Có có có...” Sau đó bưng bát anh lên, chạy vào phòng bếp!
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Rất nhanh, Hoắc Doãn Văn đã ăn sạch bát thứ hai, sức ăn của anh có chút khiến người ta nghẹn họng mà nhìn trân trối!
“Đã rất lâu anh chưa ăn no như thế này, lại thoải mái như vậy!” Anh đặt đũa xuống nói.
Cô nhìn vào tình cảnh của anh nói. “Anh ăn cơm chính là công việc, lại uống nhiều rượu như vậy, dĩ nhiên không thể ăn no bụng!”
“Đúng vậy, cho nên anh đặc biệt sợ ăn cơm, ăn cơm đối với anh là công việc khó đối phó nhất!” Anh trào phúng một câu, sau đó bổ sung. “Nhưng anh phát hiện mỗi lần ăn cơm với em, anh đều ăn rất no!”
“Ha ha, bởi vì em không phải lãnh đa͙σ của anh, cũng không phải khách hàng của anh!”
“Có lẽ.” Anh nói hai từ lấp lửng. “A, phải rồi, anh có thể cho em một ý kiến.” Anh nghiêm túc nhìn cô.
“Cái gì?” Vẻ mặt nghiêm túc của anh là cô khẩn trương, anh muốn nói ý kiến gì với cô. “Anh nói đi!”
Anh còn rất nghiêm túc nhìn cô. “Lần sau lúc em nấu mì Thành Đô, có thể nấu nhiều hơn một chút, sau đó mời anh tới ăn!”
Cô thở phảo nhẹ nhòm, thì ra anh muốn nói cái này. Nghe anh khéo léo khen ngợi tài nấu nướng của cô, khóe miệng cô nhịn không được cong lên. “Tốt, lần sau vào lúc nấu, em nhất định sẽ nấu cho anh!”
“Cảm ơn!”
Cô mới phát hiện, anh cũng có một mặt hài hước, cô cũng định học vẻ mặt nghiêm túc của anh, nói. “Trong tất cả câu khen ngợi em được nghe, đây là câu nói chân thành nhất!”
Anh nín cười, tiếp tục nói chuyện với cô bằng khuôn mặt nghiên túc. “Đây cũng là câu nói thành khẩn nhất trong tất cả nhưng câu khen ngợi của anh!”
Hai người nhìn nhau cười!
Bữa ăn tối này đơn giản, Nhan Như Y có thể nhìn thấy một mặt khác biệt của Hoắc Doãn Văn. Thì ra không phải lúc nào anh cũng có bộ dạng thâm trầm lão luyện, thì ra anh có thể hài hước, thậm chí rất hài hước, ở cạnh rất tự nhiên, rất thoải mái!
Dù sao cũng là chỗ ở của một cô gái độc thân, Hoắc Doãn Văn không ngồi lại lâu, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi!
Trước khi đi, anh lại hỏi cô. “Lần sau nấu mì Thành Đô, em có thể mời anh đến ăn sao?”
Cô hiểu ý của anh, cô có thể tiếp tục làm việc ở Hằng Viễn. Trong khoảng thời gian ngắn, cô rõ ràng đã quyết định xong lại do dự. “Sẽ, nếu như có lần sau, em nhất định sẽ mời anh đến ăn!”
Cô không lừa anh, cô nói nếu cô nấu nữa, nếu như cô không nấu, sẽ không cần mời anh!
“Vậy thì tốt, cảm ơn em vì bữa tối!” Hoắc Doãn Văn cười nói gặp lại sau với cô.