Đàn ông trên bàn rượu là như vậy, thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhất định không bỏ qua, đặc biệt là được Hoắc Doãn Văn, ông chủ lớn đặc biệt bảo vệ, bọn họ càng đòi hỏi kéo lại bàn rượu.
Bởi ‘thịnh tình khó chối’ phía dưới, không có biện pháp, Nhan Như Y đành đi theo Hoắc Doãn Văn ngồi vào bàn.
Cô gái trẻ tuổi vốn rất đã rất thu hút ánh nhìn, huống chi lại là một người xinh đẹp, vóc người trẻ trung còn có phong độ trí thức mãnh liệt cùng với một thân phong cách mĩ nữ! Nhan Như Y lập tức thu hút đám người đang say rượu, ngàn cánh buồm lướt qua hứng thú của đàn ông, đề tài nào cũng đảo quanh người cô.
“Em gái tốt nghiệp trường nào?” Một người mở đầu bằng một vấn đề có chiều sâu.
Người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào Nhan Như Y, sau đó chân thành nói. “Tôi tới trả lời, em gái này nhất định là tốt nghiệp học viện điện ảnh, bằng không sao có thể xinh đẹp hơn so với đám minh tinh ngoài kia?”
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung lại trên mặt Nhan Như Y, chờ cô công bố đáp án!
Bị nhiều người nhìn như vậy, Nhan Như Y có chút lúng túng. Bởi vì đám người này không bình thường so với bạn bè bằng tuổi, bọn họ là những vị quan viên chức cao vọng trọng, ánh mắt của họ như loài sói đói, phát ra ánh sáng xanh lá!
Nhất là vị lãnh đa͙σ còn chắc chắn nói cô tốt nghiệp ‘Học viện Điện ảnh’, nếu như cô nói không phải, có phải hay không không nể mặt người ta!
Chưa từng liên hệ với các vị quan lại, Nhan Như Y sợ mình nói sai câu nào, sẽ mang phiền phức đến cho Hoắc Doãn Văn, cho nên phải trả lời như thế nào thì hơi khó một chút!
Đang lúc cô còn do dự, ở một bên Hoắc Doãn Văn đã nói thay cô. “Chỉ sợ là mấy người đã đoán sai, trợ lí Nhan nhưng chính đáng là sinh viên đại học S, có thực tài, cô ấy rất xuất sắc, không thể đánh đồng cùng đám minh tinh ngoài kia!”
Hoắc Doãn Văn nói một câu rất rõ ràng, đem nhấn mạnh ‘chính đáng là sinh viên đại học S, có thực tài’, nói rõ rằng cô là cô gái nghiêm chỉnh!
Lúc này đáp, bọn họ giống như không tin, còn hỏi ngược lại cô. “Vậy sao? Em gái, thật sự là đại học S?”
Lúc này Nhan Như Y mới dám lên tiếng. “Đúng vậy, đại học S!” Đám đàn ông trước mặt này đều rất lớn tuổi, cho dù nói là cha cô cũng không sai biệt lắm! Thế nhưng mở miệng gọi cô là ‘em gái’, đúng là không biết bản thân mình đã già? Nhan Như Y mắng thầm trong lòng!
Một người khác lập tức kinh ngạc nói. “Đại học S thật tốt, đại học S đều sinh ra phong cách mĩ nữ, thảo nào em gái Nhan lớn lên xinh đẹp như vậy, hương vị cuốn sách thật dày!”
Những người khác bắt đầu phụ họa theo. “Đúng vậy, thật ra thì tôi vừa muốn nói, từ học viện điện ảnh ra, làm sao có phong cách tốt như em gái Nhan!” Người này vừa nói vừa bưng ly rượu lên. “Người xưa nói rất đúng ‘Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’, đây chính là quy củ lưu lại ngàn năm qua, cũng nói rằng yêu mến người con gái đẹp chính là thói quen của con người! Nhưng mà cô gái xinh đẹp này lại là bảo bối của tổng giám đóc Hoắc, một quý ông sẽ không đoạt người cầu yêu. Cho nên, cô gái xinh đẹp, cô phải theo lời tôi, thỏa mãn một tâm nguyện nho nhỏ của tôi!”
Người lãnh đa͙σ này đem lời này nói như thể mọi việc đều đã được giải quyết, nếu như không uống hình như không tốt! Chẳng qua là một ly rượu, cô cảm thấy uống cạn một hơi nhất định không thành vấn đề, cô vừa định bưng ly rượu lên, cùng đối phương uống một chén!
Ta phải cô đặt dưới bàn vừa cử động, Hoắc Doãn Văn lại trước một bước bưng ly rượu của cô lên. “Nhân viên của tôi mới xuất viện mấy ngày trước, thân thể không tốt, ly rượu này tôi uống thay cô ấy_”
Nói xong, anh liền uống cạn ly rượu!
Các lãnh đa͙σ khác nhìn thấy Hoắc Doãn Văn uống rượu thay Nhan Như Y, cũng rối rít tiếp kính, cứ như vậy Hoắc Doãn Văn cạn một ly lại tiếp một ly, một hơi liền uống vài ly rượu_
Nhan Như Y nhìn anh uống rượu vì mình, cũng không nói rõ được cảm giác khác thường, anh rất quan tâm cô!
“Ha ha, xem ra tổng giám đốc Hoắc đối với em gai Nhan, quả là khác biệt đối với người khác_” Đề tài của mọi người giờ đây xoay quanh quan hệ của hai người bọn họ.
Mà Hoắc Doãn Văn cũng không bác bỏ những lời nói này!
Toàn bộ ánh mắt của Nhan Như Y đều tập trung trên người Hoắc Doãn Văn, căn bản không chú ý mình đã trở thành tâm điểm ghen ghét của toàn bộ phụ nữ!
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****
Tiệc rượu giải tán, sau khi kí được hợp đồng, cô đưa anh vào một quán trà uống trà giải rượu! Anh uống rất nhiều rượu, không có người khác, anh cũng lộ ra tình trạng say rượu! Cởi bỏ áo khoác, cũng kéo xuống cà vạt, thuận tay khoác âu phục lên, vài cúc áo sơ mi cũng được cởi ra, lộ ra chiếc cổ màu đồng trong ngực!
Anh nửa dựa trên ghế salon, cánh tay khoác lên trên ghế tựa, tạo thành một tư thế lười biếng, mặc dù tư thế lười biếng nhưng nhìn anh vẫn có vẻ tráng lệ, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tôn quý, giống như một con sư tử đang nghỉ ngơi!
“Cảm ơn anh giúp tôi uống rượu_” Nhìn anh uống rượu nhiều như vậy, cô rất đau lòng. “Thật ra thì, uống từng đó rượu, tôi cũng không say!”
“Tôi không thích phụ nữ uống rượu, nhất là xem uống rượu!” Anh nói, giọng cũng rất kiên quyết!
“Ách_” Cô thật xin lỗi, gương mặt đột nhiên đỏ bừng. Cô nghĩ đến đêm hôm đó cô nồng nặc mùi rượu, vậy chắc chắn anh rất ghét!
“Về sau đừng uống rượu nữa, nhất là lúc ở cùng đàn ông, uống nhiều sẽ bị thiệt!” Anh dặn dò.
“Vâng, tổng giám đốc Hoắc!” Cô không cãi nhau với anh. Ái bảo anh là phó tổng giám đốc?
“Thật sự sẽ không uống nữa sao? Em sẽ nghe lời anh sao?” Anh dồn dập hỏi, cũng không khó để nghe ra trong giọng nói của anh, anh cực không thích cô uống rượu!
Cô cười ha ha. “Anh là ông chủ của em, ông chủ nói, nhân viên tất nhiên phải nghe!”
Anh không nói tiếp, cũng không biết ai chọc anh mất hứng, khuôn mặt đột nhiên trở nên nặng nề!
Không khí trong phòng đột nhiên xuống thấp, khiến cho cô phải đè nén, thở cũng không dám thở mạnh.
Anh Triệu này, cũng không biết đi đâu rồi? Vừa mới đến quán trà, anh đã nói ra ngoài gọi điện thoại, nhưng thời gian gọi điện cũng dài quá!
Ngay lúc cô buồn bực đến cực điểm thì điện thoại của cô vang lên, người gọi tới là Cao Hải!
Từ lúc quen biết Cao Hải cho tới nay, cô chưa từng thế này bao giờ, vui mừng khi nhận được điện thoại của anh. Nhưng cô vẫn lễ phép nói với Hoắc Doãn Văn. “Tổng giám đốc Hoắc, tôi đi nhận điện thoại!”
“Nghe ở chỗ này đi, không sao!” Anh nói xong, bưng ly trà lên, uống!
Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không muốn đi nơi khác, trực tiếp nhận điện thoại. “Này_”
“Em đang ở đâu?”
“Quán trà XX!” Cô cố gắng hạ thấp giọng!
“Còn không về nhà? Sao lại tới quán trà?”
“Ừ, khi về đến nhà em sẽ gọi điện thoại cho anh!” Cao Hải lớn giọng nói, có chút không lễ phép.
“Em nên về nhà sớm, cô gái trẻ ở bên ngoài quá muộn sẽ không tốt, dễ bị tổn hại!” Cao Hải dặn dò.
Nghe nói thế cô bỗng nhiên có cảm giác buồn cười, cách nhau không tới năm phút đồng hồ, thậm chí cô hai người đàn ông xuất sắc nhắc nhở cô ‘dễ dàng bị thiệt’. Nói thật, bọn họ cũng rất quan tâm cô. Chỉ đáng tiếc, bọn họ không phải là người đàn ông tương lai của cô!
Một người chỉ có thể mãi mãi là ‘anh em’, một người chỉ có thể là ông chủ của cô!
Vội vàng cúp điện thoại, cô phát hiện anh đang nhìn mình. Không biết có phải hay không bởi vì liên quan tới say rượu, ánh mắt đó nóng bức, mang theo sự tìm tòi và ẩn ẩn tức giận. Anh đang nghiên cứu cái gì? Tức giận cái gì?
Cô bất an nâng chung trà lên, uống xong một ngụm nước trà thơm ngát! Sau đó cố gắng tập trung vào tiếng trống vang lên trong không khí!
“Bạn trai em gọi điện tới?” Anh hỏi.
Giống như thật sự sợ đánh mất phần tiền trước mắt? Tóm lại đối với vấn đề này cô không có thừa nhận, cũng không có phu nhận, cho nên đã tạo cho anh một loại hiểu lầm rằng cô đã có bạn trai!
Sâu trong ánh mắt của anh xuất hiện một tia kinh ngạc, cô nhất thời không hiểu anh ‘kinh ngạc’ vì cái gì!
Sau đó nữa, vẻ mặt anh trở nên khó coi, lại thêm yên lặng!
Cô phát hiện ra anh là người đàn ông thất thường, cũng là một người đàn ông trầm mặc ít nói, lại càng là một người đàn ông lạnh lùng, cũng giống như rất nhiều đàn ông có tiền ra vẻ kín đáo, thật sự có điểm không hiểu nổi anh!
Nhiều năm sau, khi Nhan Như Y nhớ lại khoảnh khắc này, mắt liền không nhịn được ẩm ướt, thật ra người đàn ông này một chút cũng không khó hiểu, miễn là bạn yêu anh ấy!
Cô thật sự không có việc gì để làm, ánh mắt di chuyển tới bức tranh chữ trên tường trong quán trà, chữ viết này vô cùng xinh đẹp, tóm lại cô cũng không hiểu thư pháp, cũng biếu hàng chữ phía trên cô xem không hiểu, cho nên viết thế nào cũng không quan trọng! Ánh mắt lại từ từ chuyển động, không cẩn thận lại quay lại trên người anh, nhìn vào đồng hồ trên tay anh!
Đồng hồ này rất đẹp, mặt trên màu trắng, phía trên là múi giờ thiết kế song song, mỗi viên kim cương ở dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng nổi bật rực rỡ, thể hiện rõ vẻ xa hoa và tôn quý, lóe sáng làm cho cô không thể mở mắt ra được!
Nếu như mặt của anh không đen như vậy, cô thật sự muốn hỏi anh một chút, luôn luôn nhìn nhiều viên kim cương lấp lánh như thế, thật có thể nhĩn rõ thời gian sao? Đôi mắt anh khỏe không?
Cô nghĩ, khi anh nhìn đồng hồ nhất định phải nheo mắt lại, như vậy sẽ ảnh hưởng tới thị lực!
Ở trong lòng, cô đang vui vẻ nghĩ tới trò đùa của mình thì bỗng nhiên, tầm mắt của cô bị lỗ kim màu đỏ trên cánh tay anh hấp dẫn_
Trên cổ tay trái của anh, có rất nhiều lỗ kim, có màu sắc hơi sạm, hẳn là trước đây đâm vào, để lại sẹo. Cũng có vết đâm mới, lỗ kim này vẫn còn hồng hồng, chắc chắn cách đây không lâu còn chảy máu!
Tại sao trên cánh tay của anh lại có nhiều lỗ kim như vậy?
Cô đột nhiên hoảng hốt, há to miệng, chỉ vào cánh tay của anh, ngây thơ hỏi. “Tổng giám đốc Hoắc, sao trên tay lại có nhiều lỗ kim như vậy? Chẳng lẽ anh hút độc_” Hai chữ ‘hút độc_’ cô nói rất nhẹ, sợ hãi run rẩy.
Cô tới sàn nhảy, đã gặp qua rất nhiều người hút độc, ăn thuốc, thế nhưng người bên cạnh thì chưa từng có ai, hơn nữa loại chích thuốc này, cô lần đầu tiên gặp phải, làm cho cô lông tơ dựng đứng_
Sắc mặt Hoắc Doãn Văn khẽ biến, không cẩn thận vội vàng kéo tay áo xuống.
“Cô câm miệng_” Anh khó chịu cảnh cáo cô, vẻ mặt có vài phần sợ hãi.