"Có phải hay không ŧıểυ thư, không quan trọng. Coi như duyên số, hôm nay tôi nhất định phải có cô!" Lão Tam bưng ly rượu lên, kê sát miệng Như Y.
Như Y dùng hết sức đẩy ly rượu ra, khiến ly rượu bay ra đập vào bàn ăn. Mảnh thủy tinh văng tung tóe trên bàn!
Phát ra đinh tai nhức óc ‘ phanh ’ một tiếng!
"Chuyện gì xảy ra ?" Một giọng trầm thấp tràn đầy uy nghiêm vang lên!
Mọi người cùng nhau chuyển tầm mắt ra cửa, hò hét đang loạn lên đột nhiên yên tĩnh lại!
"Đại ca, ta thích cô này!" Lão Tam nói!
"Hoắc tổng ——" Nhan Như Y vớ lấy cây cỏ cứu mạng, nhất thời nước mắt lưng tròng.
Hoắc Doãn Văn mặt không thay đổi nhìn Nhan Như Y một cái, sau đó nhìn về phía giám đốc Vu : "Ngài Vu, là ông sắp xếp? Sao người đẹp phục vụ cho lão Tam còn chưa tới?"
"À? Đây không phải là Đỗ quản lí chuẩn bị sao?" Giám đốc Vu còn không biết chết sống nói, thấy sắc mặt của Hoắc Doãn Văn thay đổi, lập tức hiểu mình sai lầm rồi, vội vàng nói."Tôi sẽ đi thúc giục!" Sau đó người liền vọt ra khỏi phòng!
"Lão Tam, cô gái này tôi không thể để cho cậu động!" Hoắc Doãn Văn đi tới bên cạnh lão Tam, một tay nắm lây Nhan Như Y.
Nhan Như Y lập tức thoát ra khỏi vòng tay ôm siết của lão Tam, chạy tới bên cạnh Hoắc Doãn Văn!
"Cô đi ra ngoài!" Hoắc Doãn Văn cũng không nhìn cô, lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ, cám ơn Hoắc tổng!" Bị sợ đến mặt mày thất sắc, Nhan Như Y vội vàng chạy mất!
Đột nhiên bị đoạt mất gái, lão Tam thật không cam lòng : " Đại ca, chỉ vì một cô gái, làm mất sĩ diện của tôi, có đáng không?"
Hoắc Doãn Văn đưa tay khoác lên vai của lão Tam, cười cười …