Doãn Văn không nói gì, chỉ đưa tay kéo Nhan Như Y vào lòng, sự thân mật đó không cần nói cũng biết.
Mà Nhan Như Y thoạt đầu lúng túng, cũng dần trở nên yên tĩnh trong vòng tay ấy.
Kha Văn xoay chuyển cũng rất nhanh, thấy vậy cũng ngừng lại mọi thắc mắc.
Chu Sùng thấy Nhan Như Y, lập tức rất nhiệt tình chào hỏi, thuận tiện tự giới thiệu mình."Tôi là Chu Sùng. . . . . ."
"Đoán được!" Như Y gật đầu một cái, nhìn người thanh niên ăn mặc bụi bặm, trên lỗ tai còn đeo rất nhiều khoen tai!"Chỉ là, anh và bạn em, Kha Văn, . . . . . làm sao quen biết?"
Khuôn mặt Kha Văn vẫn đỏ bừng, từ lúc bị gã thanh niên này nắm tay!
Thì ra anh ấy tên Chu Sùng? Đúng là một người đàn ông khiến nhiều cô gái sùng bái.
Chỉ là, anh không khỏi cũng quá tự tiện~ cho là mình đúng, lại đặt điều nói một thôi một hồi với bạn trai cô, rồi lại làm như không có chuyện gì. Ít nhất phải bắt anh ấy đền bù, phải làm cho cô nhập khẩu ở B thị, nếu không thề không bỏ qua.
Chu Sùng cau mày, dùng sức phân tích lời nói của Nhan Như Y."Em Nhan, em nói cái gì? Bạn tốt của em?" Kỳ quái, anh cũng là lần đầu gặp Nhan Như Y, như thế nào lại biết bạn thân của cô là ai?
Nhan Như Y đầu óc mơ hồ, gật đầu một cái."Đúng nha, cô gái bên cạnh anh chính là bạn thân của em, tên Kha Văn!"
"A ——" lúc này Chu Sùng mới bừng tỉnh hiểu ra, quay đầu lại nhìn cô gái bên người."Cô tên là Kha Văn?"
"Đúng, thì ra anh tên là Chu Sùng à?"
"Ừ!" Chu Sùng gật đầu một cái.
Hai người bọn họ cùng giới thiệu tên họ, bộ dạng khiến mọi người không giải thích được. Thì ra là hai người bọn họ không biết nhau?
"Đúng nha, chúng tôi mới vừa quen dưới lầu!" Ngồi vào ghế, Chu Sùng dùng sức gật đầu một cái, trả lời nghi vấn mọi người.
Như Y kéo tay bạn, hỏi nhỏ."Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Cậu và anh ấy sao lại biết nhau như vậy? Hôm nay cậu không phải phải gặp mặt ba mẹ bạn trai sao?"
Kha Văn ‘ hừ’ một tiếng, sau đó rất nhỏ giọng nói: "Chờ trở về, tớ nói cho cậu rõ mọi chi tiết, đến lúc đó, cậu cũng thành thật khai báo, cậu và Hoắc tổng bắt đầu khi nào?"
Sắc mặt Nhan Như Y chợt đỏ hồng hồng, được rồi, trong lòng chợt vang lên một âm thanh vui vẻ, cuối cùng bạn thân của cô cũng biết mình đã có người yêu rồi! Dù sao, cô gái nào cũng nguyện ý muốn hãnh diện đem khoe bạn trai trước mặt bạn thân của mình mà. Cô cũng rất để ý chuyện này!
. . . . . .
"Kha Văn, chuyện này ngàn vạn lần không được nói lung tung, tớ và anh ấy vẫn chỉ là tình nhân bí mật, anh ấy đã có vị hôn thê!" Lúc về đến nhà, Nhan Như Y nặng nề nói với bạn!
"Tớ hiểu!" Kha Văn gật mạnh đầu."Mặc dù tớ là một ký giả, nhưng công việc là công việc, chuyện riêng về chuyện riêng, cậu phải tin tưởng tớ!"
Nhan Như Y đương nhiên tin tưởng bạn thân của mình, nếu không, cũng sẽ không cùng cô ấy ở chung một chỗ.
"Chỉ là. . . . . . Cậu tính toán cùng anh ấy tiếp tục như vậy sao?" Kha Văn đau lòng hỏi, Như Y là cô gái đặc biệt mạnh mẽ, tình cảm như vậy, đối với cô ấy mà nói không thể nghi ngờ cũng là một loại hành hạ!
Nhan Như Y thở dài một cái, ánh mắt chợt kiên định khác thường."Tớ tuyệt đối sẽ không trở thành người thứ ba trong hôn nhân của người khác, tớ nhất định sẽ rời đi, chỉ là. . . . . . không phải là hiện tại. . . . . ."
Bọn họ vừa vặn ở chung với nhau mới một tuần lễ, thời gian đi chung với nhau sợ rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô vẫn có chút lòng tham. . . . . . sẽ để phần tình cảm này, kéo dài một ít thời gian nữa đi, chỉ cần ở cùng anh lâu một chút, cũng tốt. . . . . .
************************************
"Như Y, bạn thiếu gì người theo đuổi để lựa chọn, làm sao cậu lại lựa chọn một chuyện tình gian nan nhất, sẽ không có kết quả này?"
Kha Văn là người đi thẳng về thẳng, cô không dối trá đoán được cuộc tình của Nhan Như Y cùng Hoắc Doãn Văn sẽ có kết quả gì, lời nói chúc phúc cô không nói được ... Người có chút đầu óc, cũng có thể nghĩ ra được kết quả sau cùng của bọn họ như thế nào, vậy nếu không có kết quả. . . . . .
Ngồi ở trên ghế sa lon, Nhan Như Y hít một hơi dài, cầm tách trà xanh uống một hơi."Khi cảm thấy yêu thích anh ấy, muốn cùng đi chung với anh ấy, loại tình cảm đó đã không thể bị ngăn cản bởi lý trí rồi. . . . . Tớ cũng không biết tại sao lại vô lực như thế. . . . . ." Có lẽ bởi vì chuyện tình cảm cô từng trải qua quá ít đi!
"Cậu nói một chút về Chu Sùng đi?" Nhan Như Y đổi đề tài.
"Chẳng có gì để nói cả! Chúng tôi chỉ vừa mới biết. . . . . . Không quá chăm chú muốn tìm biết phương thức liên hệ với nhau, căn bản không có tiếp tục những chuyện không cần thiết. Nếu không, cho dù qua lại một thời gian nữa, nhất định sẽ không có kết quả gì . . . . . ." Kha Văn rất lý trí, phân tích.
"Có lẽ. . . . . . Chính là sự khởi đầu. Sao không bắt đầu, không chú tâm nhau một chút. . . . . . Cuối cùng biết đâu sẽ có thể có một đám cưới. . . . . ." Không biết vì sao, cô cảm giác Kha Văn cùng Chu Sùng sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa cô cũng có một loại cảm giác, nói không chừng. . . . . . Bọn họ nếu thành thật với nhau, sẽ có kết quả tốt.
"Ha ha. . . . . ." Kha Văn cười quái dị hai tiếng."Cuồng nhiệt như thế nào, cuối cùng cũng không thể tiến tới hôn nhân!" Ngoài miệng mặc dù là nói như vậy, nhưng Kha Văn cười rất ngọt ngào."Cậu biết không, Chu Sùng anh ấy, rất hài hước! Rất biết khôi hài vui vẻ!"
Cả buổi tối, Chu Sùng xem Kha Văn như bạn gái, chăm sóc rất chu đáo, thỉnh thoảng đối với cô nói vài câu ngọt như mật, tựa hồ hai người bọn họ đã có nhiều quen thuộc. Anh làm cho Kha Văn vui vẻ, xao động cảm xúc suốt đêm!
"Đúng nha, loại thanh niên này rất dễ khiến con gái động lòng, cậu phải cẩn thận một chút!" Như Y cũng nhắc nhở.
"Làm gì còn có về sau? Về sau cũng không có cơ hội gặp mặt rồi !" Kha Văn cũng không lạc quan như vậy!
"Nói không chừng, ngày mai anh ấy sẽ hẹn cậu đi chơi đấy? Đến lúc đó cậu đi hay không đi?"
"Nếu như anh ấy hẹn tớ ra ngoài, thì đi thôi, chuyện tốt như vậy làm sao sẽ cự tuyệt!" Cô cười hồi đáp.
Nhan Như Y yên lặng nhìn bạn tốt, không có nói nhiều. Có lẽ Kha Văn cũng không phát hiện mình trả lời có nhiều mâu thuẫn, hơn nữa hai mắt của cô chẳng còn sưng như vừa mới khóc nữa, cô cười nhiều hơn khi nhắc đến một người đàn ông! Quan trọng hơn, cả buổi tối cô không nhắc đến bạn trai của cô. . . . . .
Xem ra cô bắt đầu luân hãm vào một đoạn tình cảm mới, làm sao dừng lại?
. . . . . .
Những ngày kế tiếp, Nhan Như Y cùng Hoắc Doãn Văn cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt, thậm chí mấy ngày liền cũng không chạm mặt nhau!
Nhan Như Y hiểu rõ, anh là phó tổng của công ty, không thể cả ngày chỉ biết nói chuyện yêu đương. Chỉ có một lần, cô biết anh đang ở Dật Lâm Hiên, lại chưa ăn gì, nên cô mới đem bữa tối đến cho anh!
Anh cảm động khi ăn những món do chính cô nấu, ôm cô vào trong ngực."Thật xin lỗi, anh gần đây công việc thật sự quá bận rộn!"
"Không thể bớt xã giao một chút sao?" Cô vuốt ve gương mặt anh bởi vì rượu mà khẽ nóng lên.
Anh nắm tay của cô, đặt ở khóe miệng từ từ gặm cắn."Nếu là lúc trước, còn có thể ít xã giao, hiện tại không được!"
Như vậy. . . . . . Vậy anh phải chăm sóc mình thật tốt!" Nhan Như Y cũng không hỏi anh tại sao? Trên phương diện làm ăn, có chuyện cô có thể biết, có việc cô không thể biết. Vai trò của cô vẫn chỉ là phiên dịch riêng của anh!
"Ừ!" Anh gật đầu một cái, cũng không nói cái gì!
Bởi vì hai tay của anh không an phận, bắt đầu sờ mó cơ thể cô. Mấy ngày nay quá bận rộn, căn bản không gặp cô, anh thật sự rất nhớ cô!
"Đừng á. . . . . . Em phải về sớm, tối nay Kha Văn ở nhà! Nếu em về muộn. . . . . . Cô ấy nhất định sẽ đoán được chúng ta làm cái gì ấy. . . . . ." Cô cố đẩy mặt anh đang úp vào ngực mình ra, cự tuyệt!
"Dù em trở về sớm, chuyện côc ấy nên hoài nghi cũng sẽ hoài nghi, cho nên, tối hôm nay em không cần đi đâu, ở chỗ này với anh thôi. . . . . ." Một bên anh hôn cổ cô, vừa cười bá đa͙σ tuyên bố.
Hơi sức cô chống không lại anh, bị anh ép đến bên chiếc giường lớn. . . . . .
Lãng mạn, một đêm kích tình triền miên. . . . . .
Gần đây Hoắc Doãn Văn công việc quả thật rất bận, bởi vì anh không chỉ phải bận rộn vì chuyện của tập đoàn Hằng Viễn, mà còn công ty riêng của anh, cùng với việc thiết lập các mối quan hệ với quan chức chính phủ!
Trước kia, những lãnh đa͙σ của thành phố quả thật cùng anh quan hệ không tệ, nhưng so ra, vẫn thân thiết với cha của anh hơn!
Cho nên, anh cần tìm được người có bối cảnh cứng hơn, cao hơn để dựa vào. Mà cái núi anh hiện đang tiếp xúc, là một vị có chức vị tương đối lớn, nhưng rất khó trị, đặt quan hệ với ông rất khó!
Hiện tại anh cùng vị lãnh đa͙σ này quan hệ đang không ngừng gần gũi hơn, vẫn còn cơ hội để anh tiếp cận hơn nữa!
Sau khi tham gia một cuộc họp thương mại do chính phủ tổ chức, anh kết hợp với một vị lãnh đa͙σ thành phố khác, mời vị lãnh đa͙σ cao cấp kia đến khách sạn Đế Hào!
Hoắc Doãn Văn đương nhiên nhiệt liệt lại thận trọng nghênh đón vị lãnh đa͙σ này, anh cố bố trí dựa vào sở thích của vị lãnh đa͙σ này!
Từ bày biện trong phòng, món ăn trên bàn, uống rượu gì, hình dáng ly rượu gì, thậm chí ánh đèn trong phòng cũng phải lựa chọn, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Những lời nói khách sáo trên bàn rượu, Hoắc Doãn Văn đều cẩn thận đắn đo ."Biết rõ ủy viên Vũ thích mấy món thanh đạm, nên mấy món ăn tôi thuê đầu bếp đồng hương với ông tới nấu, mời ông nếm thử một chút, có đúng hương vị quê hương hay không!"
Ủy viên Vũ vừa nghe mắt liền sáng lên, cầm đũa lên, rất hứng thú nếm thử. Sau đó, mắt mở lớn hơn một chút, gật đầu liên tục."Không tệ, không tệ, chính là tư vị của quê tôi! Điều này làm cho tôi nhớ đến mẹ, thoáng một cái, tôi cũng thật nhiều năm chưa trở về nhà! Hoắc tổng, ngài có lòng!"
"Ủy viên Vũ là vì quốc gia xây dựng, vì cuộc sống của dân chúng tốt hơn, rời bỏ gia đình vì mọi người, vì dân chúng làm một lãnh đa͙σ tốt, chúng ta cạn ly!" Vị lãnh đa͙σ đứng bên cạnh Hoắc Doãn Văn, lập tức mở giọng quan cách, nói lời xã giao, tâng bốc!
"Nghe nói ủy viên Vũ đối với Côn Khúc có nghiên cứu, cũng vì truyền thừa của Côn Khúc rất nhiều cống hiến!" Để ly rượu xuống, Hoắc Doãn Văn giống như tùy ý hỏi thăm một câu.
"Chỉ có chút nghiên cứu, cống hiến làm cũng không nhiều, không nhiều lắm!" Ủy viên Vũ liên tiếp khoát tay!"Chỉ là, tôi rất thích nghe!"
"Rất khéo, chúng tôi có một cái ŧıểυ cô nương, hát Côn Khúc rất không tệ, không biết ủy viên Vũ có hứng thú không nghe một chút?" Hoắc Doãn Văn hợp ý nói.
"Tốt, nghe một chút, trải qua nhiều công việc khá bề bộn, thật đúng là rất lâu không có nghe!" Ủy viên Vũ biểu hiện rất cao hứng thú!
Hoắc Doãn Văn bên này tay vừa nhấc, không lâu một cô gái mặc sườn xám bằng tơ lụa màu trắng, cầm tỳ bà đi vào! Cô gái nhỏ dáng điệu uyển chuyển, nhưng cũng có lồi có lõm, làn da non nớt mơn mởn như nước mùa thu, cánh tay lộ ra ngoài y phục, trắng tựa ngọc trai. Đôi chân thon dài ẩn hiện bên trong chiếc sườn xám xẻ tà như ẩn như hiện theo bước chân, vô cùng mê người.
Còn thêm ánh mắt trong trẻo, lộ ra vẻ mảnh mai, ngượng ngùng, đúng vị của ủy viên Vũ vô cùng!
Mắt của ủy viên Vũ quả thật rớt thẳng xuống, chằm chằm nhìn vào cô gái trẻ. Cô gái này nếu kết hợp với quần áo cung nữ cổ đại, diện mạo rất tinh tế, rất ý vị sâu xa ——
Cô gái quy củ thi lễ, sau đó ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh tuyết trắng chạm nhẹ lên dây đàn, ngay sau đó âm thanh bản nhạc như Cao Sơn Lưu Thủy tuôn ra!
Ủy viên Vũ đã buông đũa xuống, hết sức chuyên chú nghe, không biết là say mê tỳ bà khúc, hay chìm đắm trong sắc đẹp!
Hoắc Doãn Văn thấy dáng vẻ hứng thú của ủy viên Vũ, khóe miệng âm thầm nhếch lên một cái!
Ngồi ở trong phòng, cô gái, buông tỳ bà xuống, từ khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ thắm như cánh hoa đào, một giai điệu du dương cất lên! Giọng cô gái rất rõ ràng, uyển chuyển giống như chim hoàng oanh!
Ủy viên Vũ càng thêm si mê, tay nhẹ nhàng bắt nhịp, hát theo!
"Tốt. . . . . . Cô gái còn trẻ mà hát thật tốt. . . . . ." Ủy viên Vũ vỗ tay!
Những người khác vỗ tay theo!
Cô gái ngượng ngùng cúi chào, sau đó ôm tỳ bà rất cung kính đứng chờ một bên!
Một lãnh đa͙σ tranh thủ thời gian nói với cô gái: "Cấp trên đã khen ngợi, sao còn không nhanh cảm ơn!"
Cô gái vội vàng khom người, ánh mắt xấu hổ rơi trên mặt của Ủy viên Vũ."Cám ơn lãnh đa͙σ!"
"Thật không tệ, cô cần phải nghiên cứu nhiều hơn nữa về nghệ thuật Côn Khúc, như vậy mới có thể đem văn hóa Trung Quốc nâng lên tầm thế giới!" Ủy viên Vũ thở dài nói.
"Dạ, tôi nhất định ghi nhớ chỉ bảo của cấp lãnh đa͙σ!"
Sau đó, cô gái liền lui xuống!
Ánh mắt của ủy viên Vũ cơ hồ còn dán vào cánh cửa sau lưng cô gái, buông thêm một câu."Cô gái nhỏ hát rất đúng điệu!"
Có chút hát xướng trợ hứng, ủy viên Vũ uống đến vui vẻ. Không lâu sau, mọi người uống đến mặt đỏ tai nóng!
Cuối cùng, Hoắc Doãn Văn đề nghị đi ngâm mình trong suối nước nóng, nơi đó cũng có hát xướng và đàn tỳ bà, với nhã ý muốn cùng ủy viên Vũ trao đổi thêm về kiến thức liên quan đến Côn Khúc, ủy viên Vũ ngay lập tức nhận lời ——
********************** *******************
Ở nơi ôn tuyền, câu chuyện ngày càng nhập tâm. Phụ tá Triệu vừa đi tới, thông báo."Hoắc tổng, Giám đốc Chu có chuyện muốn bàn với ông, vấn đề liên quan đến công trình, có vẻ rất cấp bách!"
Hoắc Doãn Văn gạt gạt mấy giọt nước trên lông mày, nhíu mi."Kêu ông ấy chờ một chút. . . . . ."
"Không cần. . . . . . Hoắc tổng nếu có công việc cứ việc đi, chất lượng thi công là chuyện lớn! Dân chúng tân tân khổ khổ để dành tiền cả đời, cũng muốn mua một căn hộ chất lượng!" Ủy viên Vũ vội nói!
"Vậy được, em đi trước một chút, lát nữa sẽ trở lại, cùng anh nói tiếp chuyện Côn Khúc. . . . . ."
"Tốt lắm, tốt lắm!" Ủy viên Vũ cười to.
Hoắc Doãn Văn đi ra khỏi bồn nước ấm!
Người đi theo lãnh đa͙σ cũng lấy lý do đi vệ sinh, rời khỏi phòng tắm!
Trong hơi nước bay lượn lờ, một giọng hát ngân nga khúc Mẫu Đơn Đình vang lên. . . . . .
"Ai đó. . . . . . Giọng hát thật dễ nghe. . . . . ." Ủy viên Vũ bước ra khỏi dòng nước ấm, tìm áo khoác ngoài, rồi ngọt ngào cười nhỏ, bước qua bình phong phía sau!
Quả nhiên, cô gái nhỏ đang ở đó!
Cô gái thấy ủy viên Vũ, lấy làm kinh hãi! Vội vàng ngừng tiếng hát, cúi đầu.
"Cô bé tên là gì? Năm nay mấy tuổi!" .
"Cháu tên Lý Thi Thi, năm nay mười tám tuổi!"
"Thi Thi, thật là tên rất hay. Khó trách dáng dấp xinh đẹp như vậy!"
"Ha ha ——" cô gái cười cười.
"Cô gốc người Giang Nam?"
"Dạ!"
"Khó trách, da tốt như vậy. . . . . ." Nói xong, Ủy viên Vũ cũng cảm thấy mình luống cuống, vội vàng bổ sung."Hát Côn Khúc rất đúng chuẩn ——"
"Cám ơn, Hoắc tổng còn nói chú rất hiểu Côn Khúc, còn để cháu đến bái ngài làm thầy. Hoắc tổng còn nói, nếu như được lãnh đa͙σ nhận làm đệ tử, cháu nhất định sẽ được lợi không nhỏ!"
"Nói càn, nói càn ——"
"Sư phụ, ngài hãy thu cháu làm đồ đệ đi!" Cô gái bưng qua một chén nước trà, cung kính dâng lên cho ủy viên Vũ. Cô bé này thật không biết cách nói chuyện của mình đang khiến người nào đó bực mình!
Hơn nữa mới vừa rồi nghe ủy viên Vũ nói chuyện với Hoắc Doãn Văn về Côn khúc, khúc chiết rành mạch, quả là người trong nghề! Cô cứ nghĩ, nếu có thể theo học một người như vậy, không chừng sẽ có nhiều thu hoạch!
"Ha ha!" Ủy viên Vũ nhận lấy trà, ngửi một cái cũng không vội uống, đặt lý lên trên bàn đá."Được, cô gái nhỏ, tôi nhận em làm học trò!"
Nói xong, Ủy viên Vũ đi ra khỏi phòng tắm, cận vệ theo sát phía sau ——
. . . . . .
Hoắc Doãn Văn thật ra cũng chỉ lấy cớ bàn chuyện trốn ra ngoài, vừa thấy ủy viên Vũ đi ra khỏi phòng riêng, vội vàng tiến ra đón!
Ủy viên Vũ nói nhỏ bên tai Hoắc Doãn Văn mấy câu. Hoắc Doãn Văn lập tức hiểu ngầm trong lòng."Sau đó nhất định khiến cô ấy theo anh nghiên cứu Côn Khúc!"
Hoắc Doãn Văn nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn!
Hoắc Doãn Văn có vẻ hơi mỏi mệt trở lại phòng làm việc, nhìn trợ lý Triệu ."Chuyện giao phó hết chưa?"
"Dạ, đã làm xong, người cũng đã đưa qua!"
"Vậy thì tốt, đến lúc đó cũng đừng quên cho người mang về!" Hoắc Doãn Văn không yên lòng dặn dò một câu!
"Hoắc tổng, ngài yên tâm, nhất định sẽ không có sai sót gì!"
"Đúng rồi. . . . . . Cô gái kia đi một cách cam tâm tình nguyện chứ!"
"Tôi đích thân xem xét, cô ấy tự nguyện đi, không có phản kháng!"
"Vậy thì tốt, anh ra ngoài đi, tôi nghỉ ngơi một chút!" Hoắc Doãn Văn khoát tay.
" Dạ!" Trợ lý Triệu đáp một tiếng, nhẹ giọng đi ra khỏi phòng!
Hoắc Doãn Văn tựa vào trên ghế sa lon, hút thuốc lá.
Lần này, anh đã bước một bước quan trọng, hi vọng. . . . . . chuyện sau này có thể thuận buồm xuôi gió!