Khá giống với hồi trước, cả một thời gian dài anh ở bên cạnh cô nhưng cũng không đánh cô nữa! Nhưng chỉ có khác ở chỗ, lúc này tình cảm trong lòng không còn nữa, mà khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng xa hơn !
Quan Tĩnh chuyển sang bộ phận tin tức thời sự thay thế vị trí chủ biên của Vũ Nghê!
Vì không còn phải suy nghĩ đến người khác nữa, dienndannleequyydonn cho nên cô tập trung tinh thần nhiều hơn cho công việc. Trong lòng khán giả, ảnh hưởng của chủ biên Quan Tĩnh đã dần dần thay thế Vũ Nghê . Khắp phố phường, các ông cụ, bà cụ đã đàm luận nhiều hơn về gương mặt cô chủ biên Quan Tĩnh xinh đẹp mà gần gũi!
Rất nhanh, đã đến lễ Giáng sinh, Quan Tĩnh từ chối cùng mọi người đón lễ Giáng sinh. Cô vừa mới vừa chia tay với nhóm làm chương trình đã thấy Lý Sấm đứng ở một bên!
Anh nở nụ cười chứa đựng bao sự thân thiết với cô. Đối với người con gái trước mắt thật sự anh rất khó buông tay! Hơn nữa qua quan sát mấy ngày gần đây, anh nhận ra quả thật cô cũng không hề vui vẻ, anh lại càng thêm nhớ cô: Tối hôm nay cùng anh đi chơi đêm Giáng sinh, được không?
Quan Tĩnh nhìn người đàn ông vẫn đang yên lặng chờ đợi, Cô cảm động đến mức mắt có một chút ướt át: Anh không nên đi chơi đêm Giáng sinh với em! Anh cần phải tìm bạn gái, cô thật không đành lòng để anh bị lỡ chuyện này!
Ha ha, hôm nay chẳng phải hắn ta không ở trong nước sao? Anh cũng sẽ không quấy rầy hai người nữa đâu, chỉ là muốn mời em đi ăn bữa tối thôi, em có thể tiếp nhận không?
Quan Tĩnh do dự không biết nên từ chối thế nào!
Chỉ có điều cô không muốn làm Lý Sấm bị lỡ, cô không hề có ý định muốn làm cho anh có chút hiểu lầm nào!
Cô muốn từ chối nhưng Lý Sấm lại nhất quyết không chịu chấp nhận: Đừng từ chối anh, được chứ? dieendaanleequuydonn, Ngày mai là ngày cuối cùng anh làm việc ở chỗ này rồi, coi như là bữa ăn tiễn anh!
Quan Tĩnh kinh ngạc mở to hai mắt. Anh phải rời khỏi nơi này ư?
Anh nhún vai. Em cảm thấy anh còn có thể ở lại nơi này để làm việc nữa ư? Anh có thể làm việc dưới quyền của tình địch được sao? Không, anh sẽ không chấp nhận như vậy được! Anh đã nghĩ thông rồi, anh sẽ tiếp nhận công việc làm ăn của cha mình! di@en*dyan(lee^qu.donnn) So về thực lực cũng có thể ngang bằng với Tưởng Vũ Hàng.
Quan Tĩnh đi về phía anh: Đi thôi, hi vọng chúng ta có thể tìm được chỗ để ăn! Đêm Giáng sinh, các nhà hàng chắc chắn đã đầy ắp người rồi !
Anh đã đặt chỗ xong rồi ! Lý Sấm cười nói!
Quan Tĩnh mấp máy môi, cô thật sự rất cảm động. Lý Sấm thật đúng là một người đàn ông rất cẩn thận. Nếu như cô được gặp anh trước thì thật tốt! Như vậy bây giờ có lẽ cô sẽ không phải chịu nỗi đau khổ thế này !
********************************* phân chia tuyến ***************************
Ăn tối xong, Quan Tĩnh về mở cửa nhà mình ra, nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ hắt ra thì không khỏi ngẩn người!
Tưởng Vũ Hàng đã trở về!
Tưởng Vũ Hàng đã tắm rửa xong, mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, thảnh thơi đi ra. Ngài đã dùng bữa tối ở bên ngoài rồi chứ?
Ừ!
Cô ngồi vào trong ghế sa lon không còn sức lực nữa, thở dài một cái thật sâu!
Ngài cùng ăn với Lý Sấm sao? Không biết Tưởng Vũ Hàng có để ý tới hay không, sự ghen tuông trong lòng anh đã chua không chịu nổi, không thể chịu được! Không biết anh có chú ý tới hay không, thật ra anh đã phải gấp gáp bay chuyến bay muộn của ngày hôm nay để trở về nước!
Quan Tĩnh nhắm hai mắt lại, vừa nhẹ nhàng trả lời: Đúng vậy!
Quan hệ bây giờ giữa hai người bọn họ là như thế nào, chính bản thân cô cũng không rõ nữa.
Tưởng Vũ Hàng nheo mắt lại, ngồi ở bên cạnh cô, đột nhiên khẽ cười một tiếng, tựa như tâm tình rất thoải mái: Ha ha, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút vậy thôi! Sao, buổi tối ngài ăn no chưa? Nếu như chưa no, tôi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài mang đến thêm một phần nữa cho ngài!
Không cần đâu, tôi đã rất no rồi! Nói xong, cô đứng dậy, tìm đến chiếc ghế sa lon đơn ngồi xuống. Có thể nói, với cô, mùi cơ thể anh rất kỳ lạ, luôn có thể làm thần kinh của cô lay động một cách dễ dàng!
Ha hả... tốt lắm! Tưởng Vũ Hàng lôi từ dưới mặt bàn trà ra tới một đống danh thiếp những hàng ăn giao ngoài, tìm một nhà rất nổi tiếng, gọi điện thoại cho chủ quán: Đưa tới cho tôi xxx...
Thật xin lỗi tiên sinh, hôm nay nhà hàng tôi đông khách quá, cho nên không thể giao đồ ăn bên ngoài được!
Tưởng Vũ Hàng còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên lời xin lỗi lễ phép của một cô gái!
Không sao! Nhà hàng này không được còn có những nhà hàng khác. Anh không tin hôm nay anh không được ăn cơm! Nhưng dường như ông Trời cứ muốn đối chọi với anh thì phải, liên tiếp hai, ba nhà hàng khác khi anh gọi điện thoại tới, đều được nhận câu trả lời giống nhau!
Lúc này, mặt của anh đã thoáng đần thối ra, trong bụng cũng phát ra tiếng kêu òng ọc!
Nếu không anh úp tạm tô mì ăn liền đi vậy... Cô nói một câu!
Không ăn! Tưởng Vũ Hàng nổi cơn tức, tiếp tục đảo lộn các tấm danh thiếp nhà hàng giao đồ ăn bên ngoài. Tại sao người ta ăn thịt bò bít tết, thưởng thức bữa tiệc lớn kiểu Pháp, mà anh lại phải úp mì tôm để ăn đây? Anh nhặt lên một danh thiếp màu lam, trên đó in dòng chữ: Quán ăn nhanh nhà họ Trương!
Đây là quán ăn nhanh gì vậy? Nhìn địa chỉ một chút, nơi này cách khu nhà trọ không xa. Tờ danh thiếp này hình như đã được người nào đó kẹp vào trên cần gạt nước của xe ô tô, sau đó anh đã tùy tiện ném vào trong xe!
Loại quán ăn nhỏ này không phải là không có khách chứ!
Cảm thấy bụng mình đã đói cồn cào, thúc giục anh nhấn điện thoại! Nơi này có bán đồ ăn giao bên ngoài không?
Có, có! Nghe điện thoại là một phụ nữ đã có tuổi, nghe thấy khách gọi tới rất hưng phấn: Nhưng mà, chúng tôi đang đóng cửa hàng rồi, trong quán chỉ có thể làm mì xào được thôi, ngài có muốn giao đồ ăn nữa không?
Mì xào ư? Tưởng Vũ Hàng có chút căm tức, vậy mà vẫn còn sĩ diện cơ chứ? Có cơm rang không?
Hết cơm rồi !
Ọc...ọc... Ọc...ọc...
... Trong bụng lại vang lên. Thôi được, thôi được...” vậy thì nhanh lên một chút, đưa lên đây đi!