Trong lòng tuy đau khổ, nhưng là cô rất nhanh đem việc không thoải mái này cất đi!
Vũ Nghê đã xảy ra nguy hiểm, cô không nên lòng dạ hẹp hòi như vậy! Đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, cô khẩn trương tiến vào thang máy!
****************************** phân cách tuyến ***************************
Sau khi Quan Tĩnh lái xe tới bệnh viện, thì Vũ Nghê đã được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi!
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Từ trưởng đài, ông chủ kênh tổng hợp, ŧıểυ Na, còn có Tưởng Vũ Hàng đều đã ở trong phòng bệnh, mà Tưởng Vũ Hàng lại gần Vũ Nghê nhất, ngồi ở bên cạnh cô ấy!
Tuy chỉ là vị trí ngồi, nhưng cũng có thể cho người ngoài biết quan hệ bọn họ rất thân thiết!
Nhất là ở trong mắt mọi người, bọn họ căn bản chính là một đôi!
Một cỗ chua xót theo ngực Quan Tĩnh toát ra, đồng thời một cỗ cảm xúc cũng đang khiển trách cô quá vô sỉ. Vũ Nghê là bạn tốt của cô, thời điểm người ta bị thương, cô lại còn ghen!
Người trong phòng bệnh nhìn Quan Tĩnh tới cũng rối rít gật đầu, Quan Tĩnh cũng gật gật đầu chào lại, rất tự nhiên ánh mắt của cô dừng lại ở trên người anh và Vũ Nghê!
Tưởng Vũ Hàng rất xa lạ, lại rất khoảng cách nhìn cô. Quan Tĩnh tới rồi hả ? Hôm nay không có chương trình gì sao?
Khổ sở trong lòng lại một lần thêm một vết nứt. Đúng vậy! Vũ Nghê, thế nào rồi, chỗ nào bị thương vậy? Cô cố gắng không nhìn tới anh, đem lực chú ý đều đặt trên người Vũ Nghê!
Tiếp theo các vị lãnh đa͙σ trong phòng bệnh đều đối Quan Tĩnh lắc đầu, bày tỏ không có việc gì!
Ha hả, thật ra thì mình không có bị gì nghiêm trọng! Vũ Nghê cũng lắc đầu, thật ra cô không cũng không bị thương tổn gì, chỉ là trên công việc cần một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi. Coi các người một đám sợ tới mức này, cũng đều chạy tới đây hết !
Quan Tĩnh thông minh cũng lập tức hiểu rõ, sau đó thở ra một hơi. Thật làm cho mình sợ muốn chết, còn cho rằng rất nghiêm trọng! Cô tựa như trả thù hướng trên đùi Vũ Nghê vỗ một cái!
A - - Vũ Nghê lập tức phát ra một tiếng thét chói tai. Đau quá a - -
Quan Tĩnh bị tiếng kêu của Vũ Nghê dọa sợ!
Em làm gì - -
Tiếp theo, một giọng chỉ trích thêm oán giận ở bên tai Quan Tĩnh vang lên, chủ nhân của âm thanh lại càng gắt gao nắm lấy cổ tay cô.
A... - - ưm - - trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho Quan Tĩnh thét chói tai, đau đến rớt xuống mấy giọt nước mắt!
Đau quá, cổ tay tựa như bị bóp đứt, muốn rơi xuống một dạng!
Tưởng Vũ Hàng, anh mau buông tay Tĩnh Tĩnh ra, anh đem tay cô ấy cầm đến đau rồi! Vũ Nghê ôn nhu kinh hô, đồng thời lôi kéo cánh tay Tưởng Vũ Hàng!
Lúc này, Tưởng Vũ Hàng mới ý thức được chính mình đã xuống tay nặng! Buông lỏng Quan Tĩnh ra, xấu hổ nói. Thật xin lỗi!
Thật ra lời xin lỗi này có cần thiết không? Bởi nếu như lời xin lỗi nói ra có thể làm cô không còn bị đau lòng, nếu như một câu nói xin lỗi của anh có thể xóa sạch được tất cả những chuyện đã xảy ra, vậy thì nhất định cô sẽ bắt buộc anh bằng được, khiến anh không ngừng nói xin lỗ với cô! Bởi vì cả người cô giờ đây mang đầy vết thương, chỗ nào cũng đau, thật sự, cô rất muốn tìm cách để cho mình chấm dứt nỗi đau thương này!
Nhưng giải thích của anh là vô ích, cô vẫn đau như cũ, hơn nữa còn là rất đau!
Không cần xin lỗi! Quan Tĩnh lắc lắc cổ tay, miễn cưỡng cười!
Ánh mắt Tưởng Vũ Hàng ngay cả nhìn cô cũng không có, khẩn trương xem xét chân của Vũ Nghê, vén chăn bông lên. Thế nào có làm cho vết thương nặng thêm không?
Ai ôi, lãnh đa͙σ cũng quá khẩn trương rồi? Không có chuyện gì, chân chỉ bị trật tí xíu thôi! Vũ Nghê khẩn trương đắp chăn bông lại. Không vì cái gì khác, hiện tại nhiệt độ trong phòng thật sự quá lạnh!
Thật ra cô cũng không bị thương gì nặng, mắt cá chân chỉ bị trật một chút! Dưỡng một hai ngày, nhất định không có vấn đề gì rồi!
Tầm mắt Vũ Nghê vừa rơi trên người Quan Tĩnh, kéo cổ tay cô nhìn. Tớ xem nào, hiện tại cổ tay cậu so với mắt cá chân của tớ có vẻ đau hơn, đều bị nắm cho sưng lên rồi!
Hiện tại Quan Tĩnh cũng không biết đối mặt với Vũ Nghê thế nào, đối mặt với những người còn lại trong phòng này thế nào, càng không biết đối mặt với anh thế nào.
Không có sao? Quan Tĩnh dùng lực rút tay lại, để phía sau lưng mình, sau đó vội vàng cùng Vũ Nghê xin lỗi. Thực xin lỗi, tớ nghĩ chân cậu không bị thương, làm cậu rất đau sao?
Tĩnh Tĩnh, xem cậu, làm sao lại cùng tớ khách khí như vậy, làm cho chúng ta giống như người rất xa lạ vậy! Vũ Nghê nhăn cái mũi lại!
Ngay vào lúc này, Từ trưởng đài đùa cợt. Cũng khó trách Quan Tĩnh lại lập tức nói xin lỗi, cô chính là tổng giám đốc phu nhân tương lai, đương nhiên Quan Tĩnh phải khẩn trương giải thích rồi !
Đài trưởng Từ đã trên năm mươi tuổi, làm sao có thể biết được mấy người trẻ tuổi đang ở trước mặt mình có mối quan hệ tế nhị ra sao.
Cho nên lời kia vừa thốt ra - -
Vũ Nghê xấu hổ nghĩ muốn nói cho mọi người, cô và Tưởng Vũ Hàng đã chia tay rồi ! Nhưng lời nói đến bên miệng liền cân nhắc ba giây, sau cùng vẫn là lựa chọn nuốt trở về. Hiện tại cô nói ra như vậy, chắc chắn là không nể mặt Tưởng Vũ Hàng. Chia tay loại chuyện này, chỉ cần sau đó mọi người sẽ phát hiện!
Nhưng trong lòng Quan Tĩnh lại càng mệt mỏi!
Mà ánh mắt Tưởng Vũ Hàng lại nhìn ngay Vũ Nghê, bỗng nhiên trong lúc đó phát hiển ra, anh vẫn còn thích Vũ Nghê! Nếu không, vì sao thời điểm đó anh nghe Vũ Nghê bị thương, tim đập giống như trống đánh! Nhìn thấy mắt cá chân cô bị sưng to, lòng của anh lại rất đau!
Không được, hiện tại anh thật sự không nghĩ muốn đối mặt với Quan Tĩnh!
Anh không biết nên đối mặt với cô như thế nào! Có lẽ anh cũng thích Quan Tĩnh, nhưng nhất định là thích Vũ Nghê nhiều hơn một chút. Dù sao cùng Vũ Nghê ở chung đã sáu năm, giữa bọn họ cùng trãi qua rất nhiều chuyện!
Lúc anh đang sa đọa, đều là cô đem anh từ vũng bùn kéo ra . Không ngừng cổ vũ anh, giúp đỡ anh, anh mới có thể đem MBS kinh doanh phát triển được như vậy!
Hơn nữa, có lẽ là trước kia anh đối với mình đã thề rằng, nhất định phải theo đuổi Vũ Nghê!
Hiện tại là thời điểm anh buông tha sao?
Cốc cốc cốc - -
Phòng bệnh vang lên quy luật tiếng gõ cửa, có thể nghe ra người bên ngoài rất lễ phép