Do bị cha mình bức bách đến lãnh khốc tuyệt tình, Tư Vũ không thể không đi về phía Ryan và đứng ở bên cạnh anh, cùng anh đón nhận sự chúc phúc của mọi người!
Mà lời chúc phúc đầu tiên mà cô nhận được, trùng hợp làm sao, lại đến từ nơi...
Xin chúc mừng! ŧıểυ thư Lạc Tư Vũ, hi vọng cô và tiên sinh Ryan có thể “bạch đầu giai lão” (sống với nhau đến khi tóc bạc)! Một giọng nam khàn khàn bỗng vang lên ở bên cạnh Tư Vũ, đồng thời người đàn ông ấy nhếch khóe môi lên đi về phía cô!
Ánh mắt Tư Vũ mở to, gấp đến độ nước mắt đã đong đầy trong khóe mắt, đôi môi đỏ mọng thoáng nổi lên sự run rẩy!
Cảm ơn lời chúc phúc của Bùi tiên sinh! Ryan chủ động bắt tay Bùi Tạp Tư, trong ánh mắt màu xanh biển lộ vẻ đắc ý! Không dám... Tuy Bùi Tạp Tư cười cười, nhưng mà hai chữ
Không dám... này, lại giống như phải lách qua giữa hai hàm răng của anh để thoát ra vậy! Sau đó Bùi Tạp Tư đưa ánh mắt trở lại nhìn thẳng vào Tư Vũ. Anh đi đến gần cô, nói đầy ngụ ý: Quả thật Tư Vũ đã trưởng thành, không còn là cô gái nhỏ đơn thuần ngày xưa nữa rồi. Ha ha... tôi thật sự hoài nghi hai mắt của mình, không biết có phải là tôi đã bị hoa mắt mất rồi hay không đây... Nếu không vì sao tôi lại có thể cho rằng, em vẫn là cô nữ sinh bé nhỏ có suy nghĩ đơn thuần được chứ? Thực ra, em đã sớm lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành, thật xinh đẹp lại còn sành đời nữa chứ!
Tuy vẻ mặt của anh điềm đạm, nói như trêu ghẹo, nhưng ở trong lòng anh đã mắng chết cô, đồng thời cũng là mắng chết chính bản thân! Chết tiệt ! Anh thật ngu ngốc, quá ngu ngốc, mắt của mày đã mù rồi phải không? Nếu không tại sao mày lại không nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của cô ấy được chứ?
Lạc Tư Vũ vốn chỉ muốn đùa giỡn với mày, vừa hòa hợp với mày, đồng thời lại chấp thuận với một người đàn ông khác
Lúc xế chiều, khoảng năm giờ, anh nhận được tấm thiệp mời buổi tối tới dự buổi tiệc mừng lễ đính hôn của Tư Vũ, khi đó tất cả sự nghi hoặc của anh đã được sáng tỏ hoàn toàn. Hóa ra Hoan Hoan nói không hề sai, người mà mẹ cô bé thích chính là chú Ryan kia! Ha ha... cũng chính vì vậy cô mới có thể lừa gạt được anh, nói con gái không thích anh, còn không cho anh gặp mặt con gái. Cũng vì như vậy nên anh phải chờ đến lúc đêm hôm mới có thể đến với cô, bởi lẽ lúc trước cô đang ở cùng với Ryan chứ sao? Nghe được cách nói châm chọc đến cực điểm của anh, cô biết, nhất định anh rất đau lòng, chắc chắn anh đã cực kỳ ghét cô đến chết đi được!
Tạp Tư, em sẽ giải thích với anh, mọi chuyện không phải giống như anh đang nghĩ đâu!
Ha ha... hoan nghênh thôi, nhưng mà em muốn gặp tôi thì phải hẹn trước với trợ lý của tôi đã, hoặc là vào buổi tối em hãy tới nhà của tôi mà tìm tôi, chỉ có buổi tối là tôi có vẻ có thời gian thôi! Bùi Tạp Tư buông một câu chế giễu đầy ác ý, sau đó anh móc từ trong túi áo ra một chiếc phong bì màu đỏ rất lớn, nhét vào tay Tư Vũ.
Anh nhìn cô, “phong khinh vân đạm” (gió nhẹ, mây mỏng- ý nói đến sự coi thường, không đáng để ý), không thèm quan tâm nói: Ha ha, tôi đã từng hứa với em, khi em kết hôn, nhất định tôi sẽ tặng em một một khoản tiền mừng thật lớn mà. Cám ơn em đã cho tôi một cơ hội để thực hiện lời hứa!
Lời chúc phúc đã nói, tiền mừng đã đưa, Bùi Tạp Tư xoay người dễ dàng xuyên qua đám người, nhanh chóng đi ra phía ngoài cửa!
Nhìn theo bóng lưng của anh rời đi, lúc đó, cả trái tim của Tư Vũ đều như bị vỡ vụn ra.
Một nỗi tức giận trước nay chưa từng có từ trong ngực của cô, đang từ từ nổi lên, lớn dần ...
Cô nhìn quanh một vòng, nhìn những tân khách đang qua lại chào hỏi với cha mình, rồi nhìn lại người đang đứng ở bên cạnh cô, Ryan mắt hơi nheo lại, đang tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.
Rất nhanh, người dẫn chương trình nổi tiếng đã tiến lên sân khấu, khai mạc nghi thức của buổi lễ đính hôn!
Hội trường bữa tiệc cũng dần dần yên lặng trở lại. Tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn lên sân khấu, nơi đôi tuấn nam mỹ nữ đang đứng được ánh sáng lộng lẫy chiếu vào! Người dẫn chương trình rất biết cách tạo ra bầu không khí náo nhiệt trong hội trường, đang hỏi cho các vị khách quý ở bên dưới, xem hai người đang đứng trên bục kia có xứng đôi hay không! Có người nói rất xứng đôi, có một số người khác tuổi còn trẻ, là bạn làm ăn với Ryan lại nói đùa họ không xứng!
Còn lúc này người dẫn chương trình đưa Microphone đến trước mặt Ryan hỏi vui: Vậy thì, để cho chính xác, chúng ta hãy yêu cầu chính chú rể tự nói ra sẽ tốt hơn, có xứng đôi hay không ạ?
Ryan liếc nhìn Tư Vũ, anh đoán chắc chắn lúc này Tư Vũ sẽ không để cho bị mất mặt: Ha ha...ngài phải hỏi là hai người có mong ước được yêu thương lưu luyến nhau cho đến cuối đời hay không thì mới phải chứ! Anh đường hoàng nói: Hơn nữa, chúng tôi vốn dĩ cực kỳ xứng đôi, không tin mọi người có thể xem ảnh chụp sẽ đăng trên báo vào sáng mai!
Ha ha, hóa ra tiên sinh Ryan không chỉ phát âm tiếng Hán cực kỳ chuẩn xác, mà còn nói được những câu cực kỳ hài hước! Người dẫn chương trình sau khi nói ra câu vui đùa liền chuyển microphone sang trước mặt Tư Vũ. ŧıểυ thư Lạc Tư Vũ , có phải ŧıểυ thư cho rằng tiên sinh Ryan là một thanh niên nɠɵạı quốc rất đặc biệt hay không, cho nên mới bỏ qua nhiều thanh niên trẻ tuổi, ưu tú ở trong nước như vậy ...
Tư Vũ bỗng nở một nụ cười, sau đó cô nhìn về phía Ryan khẽ hỏi: Ryan, anh thật sự muốn tôi nói chứ? ...”
Đương nhiên rồi! Ryan vẻ mặt bình tĩnh thảnh thơi nói. Lúc trước anh đã tìm hiểu, biết được tính cách của Lạc Tư Vũ đặc biệt yếu đuối , nhất là cô lại luôn không có chủ kiến. Hơn nữa, nơi này lại đang có mặt “ông bố vợ” đầy uy quyền kia ...!
Tốt lắm! Tư Vũ nhìn Ryan gật gật đầu, vậy anh cũng đừng trách cô không khách khí, mọi chuyện sắp xảy ra, tất cả đều do chính một tay anh tạo thành, đừng nên trách cô.
Tư Vũ đưa tay cầm lấy chiếc micro trên tay người dẫn chương trình, chậm rãi nói: “Thưa các quý ông, quý bà, chúc mọi người buổi tối tốt lành. . .” Tư Vũ từ từ nhìn xung quanh hội trường, cô chờ đến khi lời chào của cô thu hút được sự chú ý của mọi người, sau đó mới tiếp tục lên tiếng: “Tôi là Lạc Tư Vũ, muốn nhân cơ hội này, ở ngay tại đây, chính thức nói rõ một chuyện, tôi và tiên sinh Ryan không phải là người yêu của nhau, quan hệ của chúng tôi chỉ giới hạn giữa thủ trưởng và cấp dưới. . . “
Lời nói này vừa thốt ra khỏi miệng, ngay lập tức cả hội trường đều xôn xao. Tất cả mọi người đều nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó toàn bộ những ánh mắt ấy lại tập trung nhìn lên trên sân khấu!
Gương mặt của Lạc Chính lúc trước còn cười vui vẻ, thoắt cái, nụ cười đã tắt lịm đi!
Ryan lại càng trở tay không kịp, nhìn người phụ nữ ở trước mắt mình giống như đang nhìn một người xa lạ vậy: “Tư Vũ, em đừng nên nói đùa như thế!”
Tư Vũ nhìn anh vẻ phẫn nộ, tay nắm chặt Microphone, hai mắt mở to đầy tức giận: “Tôi không hề nói đùa, Ryan, anh quá đê tiện, anh là một kẻ ŧıểυ nhân quá mức rồi!” Chỉ trích Ryan xong, Tư Vũ tiếp tục hướng về phía trước vừa nói vừa chạy xuống khỏi sân khấu: “Tôi không yêu anh ta, tôi càng không thích buổi lễ đính hôn này. . . hơn nữa tôi đã có ở người trong lòng, anh ấy là Bùi Tạp Tư!” Sau khi nói xong câu cuối cùng, Microphone trên tay Tư Vũ đã bị người nào đó cưỡng ép tắt đi, còn mấy chữ Bùi Tạp Tư kia đã bị vùi lấp trong sự ồn ào của mọi người đang ngày một rộ lên!
Nhưng mà cô cũng không cần thiết phải nói nhiều thêm nữa, xuyên qua mọi người, cô chạy ra khỏi cái hội trường đã khiến cô muốn phát điên lên!
Cô muốn đi tìm Tạp Tư, cô không thể để cho Tạp Tư hiểu lầm cô nhiều như thế. Cô phải rất vất vả mới giành được niềm hạnh phúc không dễ có được này, làm sao cô cho phép anh ta có thể phá hỏng tâm nguyện cả đời của mình được chứ?
“Hãy giữ lại Lạc Tư Vũ cho tôi, đừng để cho nó chạy đi!” Lạc Chính ngượng quá hóa thành giận, hô lớn. Hiện tại ông ta đã mất mặt tới cực điểm, đồng thời cũng xấu hổ không kém!
Mẹ của Tư Vũ chưa từng bao giờ dám phản đối chồng, lúc này đang ra sức tóm lấy tay chồng mình: “Không được, tôi không cho phép ông dính dáng đến hạnh phúc của con gái tôi nữa! Hôm nay bị mất mặt như vậy, cũng do chính ông tạo thành, đừng có ỷ vào mình là cha của nó mà muốn làm gì cũng được. . .”
“Cũng chỉ có bà mới sinh ra một đứa con gái không có tiền đồ như thế!” Lạc Chính rống to!
“Đúng, chính vì tôi không tốt. . . vậy chúng ta ly hôn đi, sau này ông cũng không thể dùng tôi uy hiếp con gái nữa. . .” đứng giữa đám đông, mẹ Tư Vũ cũng hét lại rất to. Bà đã sớm có ý định như vậy, hôm nay bà rất muốn cảm ơn con gái đã cho bà chút dũng khí này!
Lạc Chính giật mình nhìn vợ, hồi lâu không thốt ra được một lời!
Đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, Bùi Tạp Tư cố sức lau vết máu ở trên khóe miệng. Vừa rồi lúc ra đến đại sảnh của hội trường, anh nhìn thấy Lạc Ngạo Kiệt từ trong hội trường đám tiệc đi ra bằng lối khác đang tiến đến nơi này!
Sau đó bọn họ đã đánh nhau một trận ở bên ngoài!
Chết tiệt, Tư Vũ và Ryan đính hôn, vậy mà đồ vô lại Lạc Ngạo Kiệt kia không nói cho mình một câu. Cho dù lúc trước anh ta có một vạn sai lầm, nhưng anh đây cũng đã từng là bạn bè thì ít ra hắn cũng phải nói với anh một câu mới đúng chứ?
Đồ vô lại, vậy mà vẫn còn dám nói việc này hắn cũng không rõ ràng lắm!
Tất cả mọi người trong nhà họ Lạc cơ hồ đều có mặt, vậy mà hắn vẫn nói không biết? Tưởng anh đây là một thằng ngu sao?
Thiệt thòi cho anh, lúc trước có chuyện gì, anh, Bùi Tạp Tư liền vội trước vội sau, chạy đi cố gắng giúp hắn!
Mắt nhìn thấy Tư Vũ sắp rời đi, bản thân là anh lớn trong nhà, hắn cũng không biết giúp đỡ, dù chỉ là một chút!
Bùi Tạp Tư đấm mạnh xuống bàn làm việc, trong không gian lập tức phát ra ‘rầm’ một tiếng! Anh đúng là bị Lạc Tư Vũ đùa giỡn triệt để rồi!
Nếu như đây là sự trả thù của cô, vậy thì thật sự cô đã thành công!
Rầm. . .
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, một luồng không khí đậm đặc mùi nước hoa ập vào mặt anh! Tuy Bùi Tạp Tư không hề ngẩng đầu, nhưng chỉ cần thoáng ngửi thấy mùi hương này, anh cũng biết là ai xuất hiện rồi!
Diệp Chức Nhân đi đôi giày cao gót ba tấc, tiêu soái từ từ bước đến bên cạnh anh, ngồi vào mép bàn: “Nhìn vợ trước đã gả cho người khác khó chịu lắm phải không!”
“Ha ha. . .” Bùi Tạp Tư cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu. “Tin tức của cô cũng nhanh thật đấy!”
“Thật là vừa khéo, em cũng có mặt ở hội trường bữa tiệc!” Diệp Chức Nhân nhún vai. “Công ty của em và Công ty bách hóa của Ryan có một chút việc phải lui tới, em đại diện cho công ty đi dự thôi mà!”
Bùi Tạp Tư không nói gì, châm một điếu thuốc! “Vừa rồi xem náo nhiệt như vậy vẫn còn chưa đủ hả? Cho nên cô mới tiếp tục chạy tới đây để cười nhạo tôi chứ gì?”
Diệp Chức Nhân bỗng nhiên bổ nhào vào trong ngực anh, ra sức ôm chặt lấy anh: “Tạp Tư, cho dù cả thế giới này mọi người đều cười anh, nhưng em sẽ không bao giờ như vậy. Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh! Nếu như Lạc Tư Vũ không biết quý trọng anh, hãy để cho em được yêu anh đi. . . So với cô ấy, nhất định em sẽ yêu anh hơn, quý trọng anh hơn!”
“Không. . .” Bùi Tạp Tư cố gắng đẩy Diệp Chức Nhân ra, từ trên ghế anh đứng lên: “Chúng ta không thể có chuyện này!”
“Nhưng mà cô ấy không yêu anh, cô ấy muốn kết hôn với người nɠɵạı quốc kia. . .” Diệp Chức Nhân òa khóc. “Đúng vậy, em biết em đã từng có rất nhiều đàn ông, nhưng mà như thế cũng không thể coi em không phải một người phụ nữ tốt! Em cam đoan với anh, sau này em sẽ không có những người đàn ông khác, có được hay không?”
“Em vẫn nên thanh thản ổn định chờ làm phu nhân của người Hàn Quốc kia đi, như vậy có vẻ hợp với tình hình thực tế hơn!” Bùi Tạp Tư chân thật nói!
“Không. . . một chút em cũng không thích hắn, em chỉ yêu anh thôi!” Diệp Chức Nhân chưa từ bỏ ý định, từ phía sau ôm lấy Bùi Tạp Tư, đôi má cố gắng áp chặt vào lưng của anh!
Mà đúng lúc này, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.
“Tạp Tư, mọi chuyện không phải như nhìn thấy đâu, em có thể giải thích mà. . .!” Tư Vũ vẫn mặc lễ phục trên người, hai chân đi giày cao gót, đầu đầy những mồ hôi chạy xộc vào. Đúng lúc ấy cô nhìn thấy cảnh tượng ôm nhau ngay trước mắt. Lúc ấy, bỗng nhiên cô lui về phía sau một bước. “Các người. . .”