Vậy thì tối nay em nói với Hoan Hoan là chú Tạp Tư sẽ dẫn con bé đi nhà hàng ăn tối đi!” Bùi Tạp Tư vừa bận lại quần áo vừa nói chuyện với Tư Vũ trước mặt.
Tư Vũ thỉnh thỏang lại thở dài.
“Em sao vậy? Sao nhìn giống như em đang cực kỳ khó xử thế?” Bùi Tạp Tư nghi hoặc nhíu đôi mày kiếm.
Bị anh trực tiếp hỏi như vậy, cô cũng không muốn bịa ra một cái cớ từ chối đành phải nói thẳng. “ Em nói cho anh biết chuyện này, hiện tại Hoan Hoan không thích em có bạn trai, con bé nói hiện giờ nên chú trọng vào công việc, rèn luyện bản thân mình.”
“Cái gì?” Bùi Tạp Tư nghe được sự tình liền lắc đầu bộ dạng như không biết nên khóc hay nên cười nữa. “Hoan Hoan làm sao có lọai yêu cầu kỳ quái như thế chứ, không phải con bé rất muốn có ba ba sao?”
Tư Vũ nhìn anh, ở trong lòng hồi đáp. “không phải do trước đây anh đối xử tệ bạc với em, còn đi “trêu hoa ghẹo nguyệt” làm thương tổn em, điều này làm cho Hoan Hoan đối với anh cực kỳ thất vọng.”
Đôi mày kiếm của Bùi Tạp Tư nhíu chặt lại. “Vậy thì em tính làm thế nào? Không phải nên mau chóng tạo cơ hội cho anh cùng Hoan Hoan ở chung đi chứ?”
“Hiện giờ đúng là con bé cực kỳ chán ghét anh!” trong lòng Tư Vũ như có ai thán. “OK, em sẽ tìm cách. Này, hiện giờ anh nên mau đi đi, nhanh lên, Hoan Hoan hiện giờ sắp thức dậy rồi…”
Tư Vũ dùng lực đẩy đẩy thân thể anh, thúc giục anh mau rời đi.
Bùi Tạp Tư nhanh nhẹn hôn môi Tư Vũ thật sau, sau đó bày ra bộ dáng không tình nguyện đi ra khỏi cửa nhà cô.
Ầm….
Tư Vũ đóng cửa phòng,rụt rụt cổ, cười thầm!
Phù…phù…cuối cùng anh ấy cũng thuận lợi đi về, con gái vẫn không phát hiện được.
“Mẹ, mẹ mở cửa rồi đóng cửa làm gì vậy?” nghe được tiếng đóng cửa, Hoan Hoan từ trong phòng chạy ra, mở to mắt dò xét tựa như một trinh thám nhí, nhìn chằm chằm sau lưng mẹ mình.
Khuôn mặt mẹ cô bé đang tươi cười bỗng dưng trở nên u sầu. “À…vừa rồi mẹ mang rác đi bỏ ấy mà.” Nói xong lời nói dối, im lặng một hai giây mới dám quay đầu lại đối diện với Hoan Hoan. “Hiện giờ còn sớm mà con, ngủ thêm một chút nữa đi kẻo ngày mai đi học không có tinh thần à!”
“Dạ!”
Tuy nhiên Hoan Hoan có cảm giác rất kỳ quái, nhưng không thể nói rõ kỳ quái ở điểm nào, thôi thì cô bé đi ngủ tiếp cho rồi. “Mẹ, vậy lát nữa mẹ gọi con dậy, không thôi con ngủ quên….”
“Không muộn đâu, lát nữa mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con rồi đến giờ sẽ gọi con dậy.”
“Dạ!” Hoan Hoan dụi dụi mắt xoay người quay về phòng mình.
Tư Vũ âm thầm thở ra một chút, vuốt ve ngực sau đó cô xoay người đi vào bếp làm bữa sáng cho con gái.
“Ùhm, giờ mình phải làm sao thì con bé mới có thể tiếp nhận lại Tạp Tư đây?”
“Anh phải nhớ ăn cơm rồi uống thuốc!” Tư Vũ đè thấp giọng nói truyền qua điện thọai đến tai Bùi Tạp Tư
“Sao em phải lén lút như vậy?” Bùi Tạp Tư tỏ ra không vui hỏi cô. Kỳ quái, rõ ràng bọn họ là vợ chồng ….a…. chính xác mà nói là “Chồng trước” sắp hợp lại với “Vợ trước”, làm sao bây giờ lại biến thành dạng lén lén lút lút thế kia, không dám đường đường chính chính họp lại, không dám gặp mặt thỏai mái như trước, ngay cả gọi điện thọai cũng tựa như phạm tội ấy, kề tai nói nhỏ với nhau kia đấy.
Điều này thật sự làm cho anh rất khó chịu nha, chẳng lẽ anh không thể đường đường chính chính ngòai ánh sáng sao?
Bên kia điện thọai Tư Vũ trấn an anh. “Đừng nóng giận, không phải đang trong thời gian làm việc của em sao? Có thể bớt chút thời gian gọi điện cho anh cũng là làm sai rồi!”
Nếu không đề cập đến chuyện này thì thôi, nhắc tới càng khiến cho Bùi Tạp Tư thêm sầu não. Anh vẫn chờ cô từ chức vậy mà thời gian qua lâu như vậy rồi mà cô vẫn không đề cập tới, đã vậy còn tỏ ra thích thú với công việc này. Anh thật sự không hiểu được, tại sao cô và Ryan chưa chia tay? Như thế nào lại có thể ung dung tự nhiên làm việc bên cạnh Ryan? Nếu là người phụ nữ khác thì có thể đã xử lý ổn thỏa nhưng mà hiển nhiên cô lại không có loại năng lực này rồi.
Hơn nữa cô không phải thiếu tiền đến nỗi phải đi làm thì mới có thể nuôi sống bản thân và con gái.
Được rồi, nếu như chuyện thôi việc cô không chịu đề cập đến thì anh thử đưa ra vài “gợi ý” cho cô xem nào. “Bà xã, công ty ông xã thật sự đang cần tuyển thêm người nè, hiện giờ cũng không có một người thư ký, có nhiều chuyện phải tự mình nhúng tay vào làm nên em có thể làm thư ký cho anh được không?”
Những “gợi ý” của anh vốn là dự định trong tương lai của Tư Vũ, cô nhất định khiến cho anh tận mắt chứng kiến khả năng công tác trong vai trò thư ký của mình, nhưng mà cô cần thêm mấy ngày nữa thì mới có thể nghỉ việc được “Ha ha, chuyện này em sẽ ghi nhớ trong lòng! Được rồi, anh phải nhớ uống thuốc đó, em cúp máy đây………..”
“Đợi một chút…..” Bùi Tạp Tư vội vàng gọi Tư Vũ.
“Chuyện gì?”
Anh vừa dùng tay phải đánh bàn phím vừa nói:” Tối hôm nay anh muốn cùng em và Hoan Hoan cùng nhau ăn cơm…., đừng quên chuyện này nhé!” Biết được con bé đang chán ghét mình khiến cho trong lòng Bùi Tạp Tư rất là khổ sở. Mặc dù là “ ba ba” này trước đây đã làm chuyện sai trái nhưng hiện giờ anh muốn lập tức sửa sai, muốn tìm lại hình tượng tốt của mình trong lòng con gái.
Đây là lời thật lòng của anh, thật ra từ lâu anh đã coi Hoan Hoan là con gái của mình rồi.
“Chuyện này cần phải có sự đồng ý của Hoan Hoan mới được, em cảm thấy chuyện này không nên vội vàng kẻo “ dục tóc bất đạt” đó” Hiện giờ con gái cực kỳ mẫn cảm, nếu vội vàng sợ rằng sẽ làm tổn thương đến con bé……” Ài, không sai, làm mẹ thật sự cô không dám làm chuyện này với con gái mình.
“Em muốn mà con bé dám từ chối sao? Vậy người làm mẹ như em thật quá thất bại rồi?” Bùi Tạp Tư vừa xem văn kiện vừa trêu chọc cô. “Không thì em năng xem báo chí đi, nhìn xem các bậc cha mẹ làm thế nào có thể dạy dỗ được con cái của họ, anh nghĩ em nên học tập đi!”
“anh đùng có nói móc em, em không có thất bại, hiện giờ quan hệ của em cùng con gái rất tốt mà Hoan Hoan ngày càng thích em” Cô thè lưỡi nhằm diễn tả niềm vui thích đối với sự bất mãn của anh. Hừ hừ muốn cô xem qua sách báo sao, anh nên đi học tập một phen đi, làm thế nào để cho ba ba có thể được con gái yêu mến.
Bùi Tạp Tư rất thông minh và quyết đoán, sự thông minh của anh so với người thường cao hơn rất nhiều, khi cùng Tư Vũ nói chuyện phiếm thì anh cũng đã xem xong văn kiện, cầm lấy cây bút ký tên mình vào đấy. xong việc, anh chuyên tâm cùng cô nói chuyện phiếm.
Thân thế cao to tựa lưng vào ghế dựa, biểu cảm khuôn mặt rất vui vẻ khi cùng cô nói chuyện phiếm. “Tốt lắm! vậy thì anh sẽ nhìn xem hôm nay em dùng năng lực gì khuyên nhủ cùng con gái đi ăn cơm với ba ba này nhé!”
“Khụ khụ….ba ba?” Tư Vũ bị chính nước miếng của mình làm cho bị sặc, thầm nghĩ không lẽ anh biết rồi sao?
“Thế nào? Chẳng lẽ anh không phải là ba của Hoan Hoan sao? Em muốn cho con bé gọi anh là chú cả đời sao? Nói cho em biết, Hoan Hoan là con gái của anh!” Bùi Tạp Tư thành khẩn nói ra nguyện vọng, trong giọng nói có vô vàn sự yêu thương và sủng ái.
Tư Vũ có chút mất mác, xem ra anh vẫn chưa biết sự thật! Thôi thì cũng được, tìm một thời cơ thỏa đáng co nhất định sẽ nói cho anh biết “ Được rồi, nhưng mà dù thế nào em cũng đặt con gái ở vị trí thứ nhất”
“Hửm? Ý của em là sao?” Bùi Tạp Tư có chút mất hứng hỏi cô.
Tư Vũ mặt đỏ, gãi gãi đầu” Ý của em là……nếu hôm nay không thể dùng cơm cùng nhau thì….Thì tối nay sẽ ở nhà cùng con gái, anh nên……….”
“Ý của em là chúng ta lại tiếp tục yêu đương vụng trộm nữa sao?” Bùi Tạp Tư cố ý đem lời nói ái mụi nói ra.
“Là thế”
“Ha ha, có phải yêu đương vụng trộm cảm giác tốt lắm hả? Nó khiến em bị nghiện hả?”
Tư Vũ có chút khó xử trở thành nổi giận. Hiện tại không phải không có cách gì đó sao?”
“Đùng là….ma2em có thể đổi một cái giường khác tốt hơn không? Kèo cà kẽo kẹt…ai ôi, đêm qua làm lâu như vậy mà lại trên mặt đất khiến cho hai đầu gối của anh muốn rớt xuống rồi” Bùi Tạp Tư chiếm được tiện nghi của cô mà lại còn khoe mẽ, đã thế liên tục kiêu khổ.
“Em không như anh nói, thấy ghét, không thèm nói với anh nũa, tối em sẽ liên lạc với anh” Tư Vũ vội vàng cúp điện thoại.
Uhm, hiện giờ là 11h40 rồi, Hoan Hoan sắp tan học rồi, sau đó là sẽ dùng cơm trưa trong trường! Uhm….thôi cứ con bé tiếp tụ học rồi sau đó mới nói với con bé vậy.
**********
Sau khi dùng xong cơm trưa, Hoan Hoan lôi kéo Lạc Dật đi tới một nơi bí mật. Đó là một nơi không ai thường đi tới, mà một khi không người tới thì chỉ cần nghĩ cũng biết là một nơi nguy hiểm.
Những cái thùng rác bên cạnh bốn phía đều phát ra mùi hôi thối, bán kính trong vòng hái mươi mấy mét đều không ai dám tời gần.
Lạc dật hai tay bịt kín miệng cùng chiếc mũi, chau mày thật sâu nhăn mặt lại. “Cậu có gì nói thì nói mau đi, sau đó chúng ta rời khỏi đây”
Hoan Hoan cũng bịt kín chiếc mũi, âm thanh từ khe hở giữa những ngón tay phát ra ậm ờ….” Làm sao bậy giờ? Không thấy chú Tạp Tư, tớ nghĩ không chừng chú ấy đang khổ sở muốn chết rồi, chú ấy không chừng vẫn chưa có cơ hội làm hòa với mẹ rồi!”
“Chú Tạp Tư không phải là người dễ dàng khổ đến muốn chết đâu. Ui trời, chú ấy không đến tìm cô Tư Vũ thì cậu đi tìm chú ấy là được chứ gì. Hẹn chú ấy đi!” Lạc Dật mất hết kiên nhẫn nói với Hoan Hoan, cô bé cũng kỳ lạ thiệt, mỗi lần nói chuyện với cậu đều chọn nơi này khiến cho cậu tự sản sinh ra một loại phản xạ có điều kiện, cảm thấy được mỗi khi cậu gặp cô bé thì không khí chung quanh đều trở nên hôi thối.
“ý của cậu là muốn tớ hẹn chú Tạp Tư gặp mặt mẹ sao?”
“ừm…ừh…toàn là người lớn cả rồi, ai cũng có sỉ diện cả, ai cũng không muốn chủ động hẹn người kia trước, cậu tạo cơ hội cho hai người họ đi, lúc mọi chuyện không chừng sẽ có chuyển biến tốt đẹp” Lạc Dật phân tích rõ ràng đa͙σ lý!
Hoan Hoan giơ lên một ngón cái hướng về phía cậu bé.
Đúng là cao kiến nha!
“Chỗ này hôi muốn chết, sau này có chuyện gì thì cậu làm ơn đừng đến chỗ như thế này nói chuyện với tớ được không, ok?” Lạc Dật vừa đi khỏi nơi đó vừa nói chuyện.
Hoan Hoan đi sau lưng cậu, bày ra bộ mặt khó nói. “Còn không phải nguyên nhân do cậu sao, không tới những nơi như vầy thì đảm bảo sẽ có một đám nữ sinh vây quanh cậu, lúc đó tớ muốn nói chuyện với cậu cũng không thể chen vào được ấy chứ!”