Trong giới hắc đa͙σ chưa từng có người nào dám trêu chọc vào Tứ Lao Tử này, Hắn thu hồi lại vẻ ngạo mạn, nở một nụ cười, dựa vào lưng ghế sofa. Nếu lúc này tôi thả hắn ra để cho Bùi tổng mang đi, tôi không biết phải ăn nói với anh em thế nào đây! Sau này lại càng không có cách nào để giữ gìn quy củ, các anh em rất vất vả mới bắt được người, giờ tôi lại u mê hồ đồ đem thả người ra...
Tứ Lao Tử hít một hơi thuốc lá thật lớn, sau đó phun ra tầng tầng lớp lớp khói thuốc mù mịt, dáng điệu đầy đủ mười phần lưu manh: Bùi tổng, thật sự việc làm ăn của tôi lúc này rất cần bộ mặt của người kia, nếu không phải vậy thì tôi bày ra cái vẻ mặt này ra làm gì? Ngài nói xem, nếu như tôi thả người ra theo lời của ngài nói, vậy thì sau đó tôi lấy người nào để thay thế đây?
Tứ Lao Tử do đánh nhau, ẩu đả, cưỡng gian, chém người nên đã bốn lần vào trại ăn cơm tù, vì vậy người trong giới hắc đa͙σ mới đặt cho hắn nɠɵạı hiệu “Tứ Lao Tử”. Sau này hắn về quê hương, cùng với một người nữa bắt đầu kinh doanh bất động sản. Qua làm ăn hắn đã kết bạn với một vị thị trưởng nào đó, nên việc làm ăn lại càng được khởi sắc, thế lực vì thế lại càng lớn mạnh lên.
Cho nên, mấy năm gần đây người của hắn cũng càng ngày càng trở nên càn rỡ hơn!
Nghe kiểu đối thoại này, Tư Vũ hoàn toàn không hiểu gì hết, nhưng cô biết cái người gọi là Tứ Lao Tử kia cực kỳ độc ác, rất khó đối phó. Hắn không muốn thả người, cũng không cho Tạp Tư một chút mặt mũi! Những lời nói của hắn tựa như kiểu “ý tại ngôn nɠɵạı”, giống như, tưởng hắn muốn có cái này, nhưng thực ra là hắn muốn lấy cái khác!
Ngồi ở bên cạnh Bùi Tạp Tư , Tư Vũ âm thầm quan sát, suy nghĩ!
Biểu tình của Bùi Tạp Tư càng ngày càng lạnh, cặp lông mày nhếch lên đầy sự khinh thường: Vậy ngài đây còn muốn thế nào nữa nhỉ? Ha ... ha, hay ngài muốn, bởi vì chuyện này mà cần phải có một cánh tay mất đi, một cái chân rơi xuống, hoặc là một cái đầu rụng khỏi cổ, thì mới có thể xứng đáng với bộ mặt ngài bày ra kia? Sau khi buông ra một câu giống như kiểu nói đùa, anh nở một nụ cười châm biếm!
Con mẹ nó chứ, đúng là đồ c*t chó! Còn định xem mình là một vĩ nhân trọng tình sao? Thật không còn biết đến trời cao đất dày là gì nữa! Bùi Tạp Tư tựa vào lưng ghế sofa thật thảnh thơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Tư Vũ. Anh nhìn Tư Vũ nháy nháy mắt, sau đó ôm cô vào trong lòng: Em đừng sợ khi nhìn thấy bộ dáng có vẻ hung dữ, muốn dọa người ấy, thật ra người này rất tốt đấy... Cho đến lúc này anh cũng không cảm thấy anh ta có gì khiến người khác phải sợ hãi...
Tư Vũ đang rơi vào tình trạng sợ hãi, được Bùi Tạp Tư ôm như vậy, chợt có cảm giác cực kỳ ấm áp, cực kỳ an tâm, cô biết có anh ở đây, nhất định cô sẽ không gặp nguy hiểm!
Nhất là bây giờ đang ở giữa loại người như vậy, được anh ôm vào lòng như thế, cô có cảm giác thật tuyệt vời!
Lời nói của Bùi Tạp Tư dường như chỉ nói cho Tư Vũ nghe, nhưng thật ra là anh đang nói cho Tứ Lao Tử nghe, anh cũng chẳng sợ hắn, anh chỉ giả bộ một chút mà thôi!
Lúc này anh xác định, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Nếu không phải hiện tại anh cố gắng kiềm chế tâm tính thật vững vàng, anh đã sớm rút súng chĩa vào đầu hắn rồi !
Nét mặt của Tứ Lao Tử có phần không chịu nổi, nhưng đương nhiên hắn biết không thể đắc tội với Bùi Tạp Tư. Đột nhiên, hắn bỏ điếu thuốc lá ra, lấy hai bình rượu Mao Đài 85 năm mở ra, “'Phựt...Phựt” sau đó đặt lên trên mặt bàn: Bùi tổng, thật ra ŧıểυ đệ vẫn luôn cực kỳ kính nể bậc đàn anh như ngài, liệu tôi có thể kết giao huynh đệ với ngài hay không ?... Nếu là mệnh lệnh của đại ca, tôi ra lệnh thả người nước ngoài kia thì cũng rất hợp lẽ!
Bùi Tạp Tư thờ ơ nhìn hắn, uống rượu với loại người như thế sao? Điều nay quả thật đã quá coi thường anh !
Nhìn Bùi Tạp Tư vẫn dềnh dàng chưa động đậy, người giới thiệu lên tiếng dàn xếp, hoà giải: Ha...Ha, Tứ ca, gần đây Bùi tổng có bệnh nên chỉ có thể ăn mà không thể uống rượu ...
Trong phòng phảng phất có một bầu không khí vô cùng quỷ dị (quỷ quái khác thường), Tư Vũ có cảm giác dường như đã có chuyện gì đó sẽ xảy ra! Tạp Tư ... cô nhẹ nhàng gọi tên của anh!
Bùi Tạp Tư quay đầu sang liếc nhìn Tư Vũ. Cuối cùng anh sợ cô sợ hãi, sợ bạn trai của cô phải chịu nhiều uất ức, Bùi Tạp Tư cầm một bình Mao Đài lên chạm vào một bình Mao Đài khác, sau đó anh nhấc bình rượu lên, cực kỳ chuẩn xác, đem toàn bộ số rượu trắng đó trút vào trong bụng!
Tư Vũ nhìn thấy anh uống rượu như vậy, cô kéo kéo anh đầy lo lắng: Tạp Tư, anh đừng có uống vào - -
Bùi Tạp Tư đẩy tay Tư Vũ ra, cứ ừng ực ừng ực uống hết, sau đó anh đập mạnh bình rượu rỗng lên trên mặt bàn trà.
Được, thật hào sảng... Bùi ca, từ giờ trở đi lão đệ sẽ gọi ngài là Bùi ca, nếu sau này có vấn đề gì, ngài cứ gọi cho ŧıểυ đệ một tiếng, chuyện gì cũng sẽ được xử lý hoàn hảo! Tứ Lao Tử cũng ngửa cổ lên, uống hết sạch rượu ở trong bình!
Sau đó, hắn hướng về phía thuộc hạ ra hiệu Thả người ...
********************* phân cách tuyến ***********************
Bùi Tạp Tư đưa Tư Vũ rời khỏi Giải Trí thành, nơi “long xà hỗn tạp” (rồng rắn lẫn lộn), ngồi ở trong xe chờ Ryan xuất hiện!
Cảm ơn anh!
Không cần đâu! Bùi Tạp Tư ngồi trên ghế lái phụ, không hề quay đầu lại, cánh tay gác lên cửa sổ xe, ngoảnh mặt ra bên ngoài phun một ngụm khói thuốc như sương mù!
Tư Vũ ngồi ở dãy ghế sau trong lòng rất khổ sở: Anh vừa mới uống rượu nhiều như vậy, thật không tốt cho thân thể, khi về nhà anh nên uống chút trà giải rượu, hoặc là uống chút dấm chua, a..., đúng rồi, ăn táo cũng tốt cho dạ dày đấy, anh nhớ ăn nhiều quả táo một chút nhé, như vậy ngày mai anh mới hết khó chịu trong người!
Về sau nói với bạn trai của em, khi nói chuyện nên mềm mỏng một chút, nếu là người không thể trêu vào thì không nên trêu chọc họ, bằng không sẽ phải mất tiền tìm người đòi lại công bằng đấy! Nếu không, sau này cô ở bên cạnh Ryan, sẽ gặp phải rất nhiều chuyện lo lắng, sốt ruột. Bỗng nhiên, Bùi Tạp Tư buông một câu: Việc kinh doanh của hắn cũng đã khá nhiều năm rồi, tôi nghĩ về phương diện này chắc là hắn cũng phải có người chứ nhỉ?
Thật sao? Vẻ mặt Tư Vũ đầy mờ mịt!
Nhất định phải có chứ! Trước kia những loại chuyện thế này chắc chắn cũng đã từng xảy ra rồi, nhất định Ryan cũng có cách giải quyết của hắn!
Tôi không biết, vừa nghe thấy chuyện này tôi đã sốt ruột rồi !
Điều đó chứng tỏ em đã yêu thương hắn, sợ hắn bị tổn thương! Bùi Tạp Tư cười nói, hiện tại trái tim của anh đã trở nên vô cảm, không còn cảm giác đau đớn nữa rồi !
Nghe thấy anh nói cô yêu thương người đàn ông khác, trong lòng Tư Vũ rất khó chịu, bởi vì không đúng như vậy. Đời này cô chỉ yêu duy nhất một người đàn ông mà thôi, nhưng mà người đàn ông này đã khiến cô bị tổn thương đến mức không còn đủ sức để yêu, nên không dám yêu nữa mà thôi. Tình cảm của anh và cô ấy phát triển ngày càng tốt chứ? Chắc chắn là như vậy, nếu không vì sao ngày trước anh lại có thể đẩy cô ra như thế!
Cô cảm nhận rất rõ rằng, cô cực kỳ nhớ anh... nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, anh đã đẩy cô ra!... Không phải thân thể của cô không đủ lực hấp dẫn anh, mà là anh giữ thân cho người phụ nữ khác!
Bùi Tạp Tư không hề trả lời!
Mà lúc này, Ryan đã được mấy người của Phủ Đầu bang đưa ra bên ngoài, hai vệ sĩ của Ryan cũng đã đến sát bên Ryan!
Tôi đi đây, cám ơn anh! Nói xong, Tư Vũ mở cửa xe chạy vụt ra ngoài! Cô không thể không chạy đi, bởi vì cô đã khóc!
Ryan, anh có sao không? Tư Vũ vọt tới bên người Ryan, quan sát tình hình của anh. Rõ ràng Ryan đã bị người ta đánh, bởi vì trên mặt anh có vết thương! Bọn chúng sao lại có thể đánh anh ra thế này... Tư Vũ không khống chế nổi, nước mắt chảy ròng ròng... chỉ có điều, không phải cô khóc vì Ryan, cô khóc vì Bùi Tạp Tư!
Vì sao ông trời luôn luôn muốn trêu chọc cô đây... Thật ra cô cực kỳ muốn được ở bên cạnh Bùi Tạp Tư, chỉ có ở bên cạnh anh cô mới có thể an tâm, mới có thể cảm thấy hơi thở mình được bình ổn!
Bây giờ cô không còn cách nào lừa gạt chính mình, không còn cách nào để giận dỗi, không còn cách nào bắt buộc mình ở cùng với Ryan!
Cô không thể làm bạn gái Ryan được nữa, cho dù không thể cùng sống với Bùi Tạp Tư, cô cũng tình nguyện để bản thân sống cô đơn một mình.
Ai nói phụ nữ nhất định phải sống dựa vào nam giới, cô sống cuộc sống một mình cũng rất tốt đấy thôi!
Trong lòng Tư Vũ đã quyết định, chờ lát nữa lên xe, cô sẽ ngả bài với Ryan!
Tư Vũ, anh không sao đâu...em xem, không phải là anh đã ra rồi sao? Đây là một đất nước có pháp luật bảo hộ, hơn nữa anh là nhà đầu tư nước ngoài. Ở đất nước này, tất cả các cấp lãnh đa͙σ đều phải đảm bảo an toàn cho cuộc sống của anh, nếu không sẽ dẫn đến vấn đề rất lớn! Ryan vẫn chưa hề biết mình đã được người nào cứu ra, cũng bởi anh không rõ tình hình, nên mới tin rằng pháp luật đã ra tay bảo vệ mình!
Ô! Đây chẳng phải là cô bé thư ký sao? Lão Nhị Phủ Đầu bang lúc xế chiều hôm nay ở văn phòng của Ryan, đã từng lưu manh đùa giỡn Tư Vũ, liếʍ liếʍ môi, bộ dáng thèm thuồng đến chảy nước miếng.
Mày nói cái gì vậy? Bạn gái của mình bị người khác vũ nhục, không có một người đàn ông nào có thể nhịn được? Ryan hướng về phía người đàn ông đằng sau hét lên đầy tức giận. Vốn dĩ bị người khác bắt giữ, trong lòng anh đã chất đầy oán khí, nên bây giờ chỉ muốn trút hận!
Đúng lúc này, hai vệ sĩ của Ryan đã xông vào...
Cứ như thế ở trước cửa của Phủ Đầu bang lại xảy ra một trận đánh lộn!
Đánh nhau ở trước cửa nhà người ta, làm sao Ryan có sự hỗ trợ phía sau để chiếm được lợi thế đây?
Đây là bạn gái của tao, mày câm miệng ngay... Ryan tức giận quát lên, kéo Tư Vũ về phía sau mình!
Lão Nhị của Phủ Đầu bang vẻ mặt khinh thường, nở nụ cười bỉ ổi nói: Ái chà, cô bé này lúc trước không phải đã yêu thích Bùi tổng đó sao, về sau lại yêu thích mày... ha... ha, hiện tại cũng nên yêu thích tao đây, có cái gì không được nhỉ?
Đúng lúc Ryan muốn ra tay vả vào cái miệng lưu manh không biết chừng mực kia, thì có thêm ba bốn tên ŧıểυ lâu la đã chạy tới vây chặt Ryan!
Ryan cũng có chút công phu, bắt đầu đối phó với mấy tên ŧıểυ tử!
Mà lúc này lão Nhị Phủ Đầu bang, lập tức ôm lấy Tư Vũ: Cô bé, đi cùng anh, nhất định anh sẽ làm cho em một bước lên trời, mặc hàng hiệu, đi du lịch, em muốn thế nào, anh đây đều theo em, làm phụ nữ của anh nhé?
Buông tôi ra , tôi không phải là cái loại phụ nữ ấy, ông buông tôi ra ! Tư Vũ cầm lấy chiếc ba lô đập vào đầu của đối phương!
Ôi, em đập vỡ đầu anh đi, anh bị em nện lại thấy cực kỳ thoải mái đấy... hì... hì, bây giờ em đập đầu anh như thế nào, lát nữa anh sẽ đục cái lỗ nhỏ của em như thế! Lão Nhị của Phủ Đầu bang buông lời không đứng đắn , hì ... hì, chỉ cần dùng miệng chiếm tiện nghi của cô nàng này, cả người hắn thật là sảng khoái...!
Tiếp theo, hắn liền kéo thân thể Tư Vũ đi về phía cửa sau của Giải Trí thành !
Không, ông buông tôi ra ...” Tư Vũ cảm thấy có sự nguy hiểm!
Bùi Tạp Tư đã lái xe đi xa, bỗng nhiên phát hiện ra có điểm gì đó không thích hợp. Vì sao xe của Ryan vẫn chưa ra tới đây? Vẫn còn ở lại cái nơi ấy làm gì mà không đi cho nhanh, chẳng lẽ còn muốn qua đêm ở đó sao? Lập tức, anh quay đầu xe, nhanh chóng chạy ngược trở lại...